Ngoại truyện 3

1.6K 64 6
                                    

Năm Hoằng Nguyên thứ năm mươi ba, mùa đông.

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, mới đầu đông mà tuyết đã rơi dày, duyên vân dày đặc, khí trời âm u mù mịt bao phủ cả hoàng cung.

Hoằng Nguyên đế bệnh nặng, Hoàng thái tử vội vàng xử lý sự vụ trong triều xong liền chạy ngay tới điện Bàn Long trông chừng. Thời kì Hoằng Nguyên, Đế Hậu cộng trị, tứ hải thái bình, từ mười năm trước Hoằng Nguyên đế đã buông quyền cấp cho Thái tử, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện cái gì nhiễu loạn.

"Thế nào rồi?" Thái tử Tiêu Kỳ Thụy mặc triều phục màu vàng hơi đỏ, lo lắng hỏi thái y.

"Hoàng hậu không cho chúng thần đi vào, chúng thần cũng bó tay không có biện pháp..." Sắc mặt thái y tái nhợt, Hoàng Thượng đã muốn không được, nếu muốn bọn họ đi vào thi châm thì có thể kéo dài thêm chốc lát, nhưng Hoàng hậu vừa thấy bọn họ xuất ngân châm muốn cắm xuống tay Hoàng Thượng, lập tức trở mặt, đuổi hết bọn họ ra ngoài, đã bảy, tám canh giờ rồi không cho bọn họ đi vào.

Tan buổi chầu, tả hữu thừa tướng chân trước chân sau vội vàng chạy tới. Tả tướng kiêm thái phó của Thái tử chính là Triệu Hi, nét mặt không còn vui cười, nhìn cánh cửa nội thất đóng chặt trong điện Bàn Long đến xuất thần.

"Không thể để Hoàng hậu làm... như vậy..." Hữu tướng Thái Dịch đã một bó tuổi, vẫn là sửa không được bản tính nóng nảy, sốt ruột nói.

Lục bộ thượng thư, Tĩnh vương Tiêu Kỳ Lân, An Quốc công Lâu Cẩn, toàn bộ cánh tay đắc lực trong triều đều lục tục tới rồi. Lúc lâm triều nghe nói Hoàng Thượng tỉnh, tất cả mọi người liền vội vàng chạy tới, nhưng bầu không khí này, thấy thế nào cũng không thích hợp, nếu Hoàng Thượng tỉnh, tại sao không triệu kiến quần thần?

Tĩnh vương Tiêu Kỳ Lân, chính là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu với Thái tử, đệ đệ cùng huyết thống của Hoằng Nguyên đế là Tiêu Thừa Cẩm đã chết bệnh từ mấy năm trước, thứ tử thừa tước, tiếp nhận tước vị Tĩnh vương. Ngoài Thái tử, hắn chính là người có địa vị cao nhất nơi này. Mọi người nóng lòng muốn biết tin tức, ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, hi vọng hắn lên tiếng hỏi thăm người ở đây, nhưng Tĩnh vương lại ra hiệu không biết.

Mọi người đành đưa mắt nhìn sang đệ đệ của Hoàng hậu, hiện giờ là An Quốc công Lâu Cẩn. Lâu Cẩn có đôi môi mỏng giống Hoàng hậu, nhưng mặt mày càng giống mẫu thân hắn, so với đôi mắt sắc xảo lạnh lùng mê hoặc lòng người của Hoàng hậu thì ôn thuận hơn không ít, bình thường luôn tươi cười, khiến người ta không khỏi sinh ra vài phần thân cận.

Lâu Cẩn cảm giác ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn, chậm rãi nâng mắt lên, trong đôi mắt ôn thuận kia không hề có ý cười, khiến người ta không khỏi run rẩy. Như thế nào lại quên, Lâu Hoàng hậu tự tay dạy dỗ nên gia chủ Lâu gia, căn bản là hắc hồ ly đội lốt da dê, sao có thể bắt hắn ra dò đường?

Nhìn vẻ mặt trầm như nước của Hoàng thái tử, ngoại trừ hữu thừa tướng tính tình nóng nảy ra, những người khác đều không dám lên tiếng, chỉ có thể đi theo cúi đầu mà đứng, chờ Hoàng Thượng hoặc Hoàng hậu triệu kiến.

Nhiều năm như vậy, thủ đoạn của Lâu Hoàng hậu, mọi người đều thấy rõ ràng, phàm là chuyện gây nguy hại đến Hoàng Thượng, vị này tuyệt đối sẽ biến thành một pho tượng sát thần. Hiện giờ Hoàng Thượng bệnh nặng, mấy ngày qua Lâu Cảnh giống như "khốn thú" (thú rừng bị bao vây, dồn vào chỗ nguy hiểm/ hoàn cảnh thống khổ), thời gian này mà ai dám gây chuyện, nhất định là chết không có chỗ chôn.

Trong phòng đốt huân hương nhàn nhạt mà Đế Hậu thường dùng, địa long (hệ thống sửa dưới đất) đốt cháy ngày đêm khiến căn phòng ấm áp như mùa xuân.

Lâu Cảnh mặc thường phục màu vàng sáng thêu hình phượng hoàng, đang ngồi dựa vào đầu giường, ôm Hoàng Thượng chỉ mặc nội sam trong lòng, dịu dàng nói chuyện.

"Trạc Ngọc, ta ngủ bao lâu rồi?" Sắc mặt hồng thuận, thoạt nhìn Tiêu Thừa Quân cũng không giống người đang bệnh nặng.

"Ba ngày rồi." Thanh âm của Lâu Cảnh có chút nghèn nghẹn, không hề chớp mắt mà nhìn gương mặt của người trong lòng.

Tiêu Thừa Quân tựa vào ngực Lâu Cảnh, nhẹ nhàng cọ cọ vào lồng ngực ấm áp kia, "Có mệt lắm không?"

"Ta vẫn ngủ bên cạnh ngươi, mệt sao được?" Lâu Cảnh kéo kéo vạt áo khoác bằng gấm màu vàng sáng lên một chút, ôm chặt người trong ngực.

"Cả đời này, trẫm vì Dục triều phí hết tâm huyết, hiện giờ trời yên biển lặng, không thẹn với liệt tổ liệt tông, không thẹn với lê dân trong thiên hạ," Tiêu Thừa Quân cười cười, ngẩng đầu nhìn hắn, "Nhưng duy độc thiếu ngươi, vĩnh viễn đều không hết."

Lâu Cảnh nhắm hai mắt lại, lấy trong ngực ra một quyển sổ nhỏ, "Không trả hết thì kiếp sau trả tiếp là được."

Hai mắt Tiêu Thừa Quân có chút đỏ lên, y vùi mặt vào trong ngực Lâu Cảnh, "Kiếp sau, không biết ngươi có còn nhớ rõ ta..."

"Ngươi ở trên cầu Nại Hà chờ ta," Lâu Cảnh nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu đế vương, thanh âm phát ra càng khàn khàn, "Nếu có người cho ngươi uống Mạnh bà thang thì cứ giả vờ uống, sau đó phải nhổ ra."

Quân Vi HạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ