Chương 15

814 29 0
                                    

Chương 15

Edit: Zịt cac cac cac

Trong phòng bệnh này giờ này không hề yên tĩnh. Tivi phát tin tức, cậu bé la muốn xem phim hoạt hình, bị bố mẹ quở mắng một trận, oa oa khóc lớn.

Vân Nê uống canh, chốc chốc lại liếc nhìn Lý Thanh Đàm đang lặng lẽ không lên tiếng ngồi ở cuối giường.

Sau một thời gian dài, dần dần phát hiện có gì đó bất thường.

Cô bỏ cái thìa xuống, hỏi: "Cậu sao vậy?"

Lý Thanh Đàm lấy lại tinh thần nói không có gì. Anh vẫn liên tục nhìn di động, lúc hơn 7h, Tưởng Dư gửi một tin nhắn đến.

[Chung Diễm, người này quá thần. Không có ảnh toàn mặt gần đây của cậu ta, chỉ tìm thấy một tấm hình lúc cậu ta mới vào học lớp 10 thôi. Cậu xem coi được không.]

Lý Thanh Đàm nhấp mở tấm hình kia.

Tóc nam sinh kia để rất ngắn, mặt mày hơi rét lạnh, không có biểu cảm gì. Bề ngoài được, nhưng mặt mũi nhìn sao cũng không thấy hiền lành gì.

Anh đưa điện thoại tới trước mặt Vân Nê: "Đàn chị, chị có ấn tượng với người này không?"

Vân Nê nhìn chằm chằm vài giây, lắc đầu: "Không có." Nói xong, cô lại hỏi người trong hình là ai.

Lý Thanh Đàm không giấu diếm, nói đầu đuôi ngọn ngành: "Chung Diễm, chính là nam sinh bị đánh mà chúng ta chạm mặt trong ngõ nhỏ lần trước. Còn có thể là người đưa tờ giấy lần này cho chị, có thể còn chính là người đã cứu chị."

Nhắc tới chuyện này, Vân Nê lại nhìn vào bức ảnh, suy nghĩ cẩn thận nam sinh chạm mặt tối hôm đó. Ánh sáng trong ngõ kia không tốt, lúc đó cô đã gần như lâm vào tình trạng hôn mê, tất cả trước mắt đều là hư không chói lóa.

Vân Nê nói: "Đường nét có phần giống, nhưng tôi cũng không chắc là có phải cùng một người hay không. Về phần người đưa cho tôi tờ giấy kia, anh ta chạy quá nhanh, cho nên cũng không thấy rõ."

Lý Thanh Đàm gật đầu: "Em biết rồi."

Đầu óc Vân Nê xoay chuyển rất nhanh, trong lòng sinh ra một suy nghĩ, hỏi: "Có phải... Cậu đã biết người đánh là ai không?"

Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó ngừng lại, giống như là đắn đo xong, mới nói: "Chỉ là suy đoán thôi."

Tuy là Lý Thanh Đàm không nói rõ, nhưng Vân Nê đã nghĩ ra rất nhanh: "Là những người của trường nghề đó? Bọn họ biết là chúng ta báo cảnh sát, cho nên lần này là trả thù đúng không?"

Cô cau mày, cái trán, hai má và khóe miệng đều là vết thương, xanh xanh tím tím.

Lý Thanh Đàm hít một hơi thật sâu, không mở mắt, nặng nề "Ừ" một tiếng.

Cảnh chiều ngoài cửa sổ thối lui, màn đêm kéo tới. Những tòa cao ốc xa xa lập lòe ánh đèn.

Vân Nê nhìn thấy sắc mặt không được tốt lắm của anh chàng, nhẹ giọng nói: "Ngày mai tôi sẽ liên lạc với cảnh sát phụ trách vụ án này, nói với họ về tình huống này."

[Edit-Hoàn] Vân Nê- Tuế KiếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ