22

659 47 7
                                    

Na Jaemin trước giờ rất ít khi khóc, cùng lắm chỉ là rơi nước mắt, nhưng mà anh ngàn vạn lần không ngờ đến, mình sẽ khóc đến thảm hại như thế này.

JiSung à, anh nhìn lên trời rồi, hừng đông rồi. Anh cũng muốn nói với em một lần nữa, anh yêu em. Park JiSung.

Cảnh sát tìm được thi thể của Park JiSung trong một khách sạn. Em nằm trong bồn tắm ngủ vô cùng ngon, những viên nén màu trắng rơi vãi trên sàn. Tuyết rơi dày, Park JiSung ra đi ở tuổi hai mươi.

Hậu sự của em được Na Jaemin lo liệu, anh ta ôm di ảnh của em, một lời cũng không nói. Cha mẹ em rõ ràng rất đau lòng, giống như là già đi thêm mười năm. Jung Sungchan lặng người, mắt Shotaro đỏ hoe, tiếng khóc lớn nhất được phát ra từ miệng Zhong Chenle, mất đi người bạn thân, Zhong Chenle chỉ có thể nắm chặt lấy sợi dây chuyền hình ngôi sao gào lên trong vô vọng.

Những ngôi sao trên vũ trụ cũng không còn bảo vệ Park JiSung được nữa.

“Để lại áo khoác của cậu ấy cho em được không, Park JiSung hay mặc nó nhất, cho em xin cái áo ấy được không?” – Zhong Chenle nói với Na Jaemin khi anh dọn đồ của Park JiSung.

Na Jaemin nghe xong, đưa tay niết những đường chỉ trên áo khoác da màu đen, nói với Zhong Chenle:

“Cái này không được, Chenle à, em biết JiSung hay mặc nó nhất, em lấy đi rồi, ở nơi đó JiSung sẽ phải làm sao đây?”

Zhong Chenle mắt sưng húp, gật đầu, cuối cùng lấy một cái áo thun của Park JiSung đi, đây là áo đôi của Zhong Chenle và Park JiSung, thiên đàng và trái đất.

Na Jaemin xả tang, mẹ của Park JiSung đi sang chỗ Na Jaemin, nói với anh:

“Con vất vả nhiều rồi, JiSung đứa nhỏ ấy đã kể về con cho ta nghe, cảm ơn con đã yêu thằng bé”

“Con biết” – Na Jaemin cười, nhìn đôi mắt của người phụ nữ đối diện có nét giống người anh yêu nói – “Con không thể làm con rể của mẹ được, con xin lỗi”

Na Jaemin đi làm lại, điên đầu vào công việc, vừa nhậm chức quản lý đã lại điên cuồng làm việc, thực chất là ba ngày ở trong tòa soạn, không hề về nhà.

Anh sợ…

Ngày thứ tư Na Jaemin chôn bản thân trong phòng làm việc, cô bạn đồng nghiệp không mang giày cao gót nữa, tóc cũng cắt ngắn, bước vào phòng đưa Na Jaemin tài liệu. Khoảnh khắc cô ấy bước ra ngoài, Na Jaemin nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, hỏi:

“Cậu làm sao vậy?”

“Không có gì, chuyện gia đình thôi” – Cô nàng lau nước mắt của bản thân, nhìn Na Jaemin tiều tụy, nhưng anh ta nghiêng đầu đợi câu trả lời thật lòng, vệt nước mắt chưa khô lại rơi xuống:

“Gia đình tớ thúc giục tớ kết hôn, ba tớ bảy mươi tuổi rồi, còn đang bệnh nặng, ông nói muốn thấy tớ yên bề gia thất, tớ rất khó xử. Nhưng Na Jaemin cậu cũng biết, tớ không muốn kết hôn, tớ chỉ muốn an ổn độc thân cả đời lo cho sự nghiệp. Tớ không muốn kết hôn và sinh con đẻ cái. Nhưng mà, ba tớ thật sự không ổn rồi, tớ làm được nhiều tiền như vậy, cuối cùng lại không thể làm ba của tớ an tâm hạnh phúc…”

[njm x pjs][hoàn] Promnesia Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ