22

309 25 0
                                    

Tôi ngồi vừa nghịch phím đàn vừa suy nghĩ đến một số thứ. Suy nghĩ đến lời Chú Seokjin và cách mà gã đã giấu tất cả thông tin về gia đình tôi. Đến tận giờ, tôi vẫn không thể đoán được gã làm như vậy là có nguyên do gì và tại sao gã phải làm như vậy?

Cơn gió lùa từ cửa sổ vào cuốn theo một mớ thứ giấy trên bàn rơi xung quanh. Tôi đi đến nhặt lên rồi đặt ngay ngắn trên bàn của mình.

Và...

Tôi cầm bức tranh còn lẫn lộn trong sấp giấy.

Bức tranh này là tôi vô tình thấy bên trong tủ sắt của gã. Vì có chút tò mò nên tôi cũng lấy ra và mang về phòng mình từ từ nghiêng cứu.

Chỉ là những nét vẽ nghệch ngoạc, và tôi đoán đây là nét vẽ của một đứa bé tầm 6-7 tuổi gì đó. Không quá nổi bật, bức tranh chỉ có hai màu đen và xanh, còn khổ giấy cũng đã dần phai màu Với hình ảnh một bé gái nắm tay một người đàn ông. Khuôn miệng được tô đậm bởi nụ cười.

Dù chẳng có gì để nói nhưng tôi cảm thấy nó khá dễ thương và... Có chút gì đó quen thuộc mà tôi cảm nhận được. Cũng không biết là lí do gì nhưng tôi vẫn cảm thấy nó quen thuộc cứ như có liên quan đến tôi vậy.

Xoay ngược tờ giấy, tôi thấy được một chữ gì đó bé tí bên góc. Và... Nó khiến tôi bất ngờ.

- Hyungie? Khoan đã. Hyungie. Cái từ này mình đã từng thấy trong giấc mơ. Và cũng là trên tranh. Đây... Đây không phải trùng hợp đâu đúng không?

Tôi lấy quyển sổ mà mình ghi chú những sự kiện trong giấc mơ ra. Mở từng trang từng trang và cuối cùng cũng thấy trang cần tìm.

" Đúng rồi. Sao... Sao có thể trùng hợp đến vậy? "

Tôi cầm bức tranh rồi lại quan sát kĩ thêm một lần nữa. Trong một giây bất chợt tôi thấy những hình ảnh ngắt đoạn xuất hiện trong đầu.

Tôi thấy một bé gái, tôi thấy đó là một nơi đông người, tôi thấy một người đàn ông cầm tay tôi và đưa tôi đi. Khi hình ảnh khuôn mặt người đàn ông đó dần xuất hiện thì đầu tôi lại đau lên.

Tôi khó chịu lấy lọ thuốc trên bàn rồi cho vào miệng một viên. Qua vài phút,cơn đau đầu dịu hẳn và tôi cũng dần bình tĩnh hơn.

" Không đâu. Mình có linh cảm rằng những giấc mơ đó từng xảy ra. Cảm giác ấy quen thuộc lắm. Cô bé đó là ai cớ sao mình lại luôn gặp như vậy? Chuyện này là như thế nào?"

[***]

Tôi có chút chán chường xuống dưới nhà và đi thẳng vào bếp tìm chút gì đó để ăn. Hôm nay vắng lặng đến lạ thường. Người mà tôi nghĩ luôn luôn xuất hiện khi đến giờ ăn lại biến mất không thấy đâu làm tôi đây cũng có chút thắc mắc.

- Cô ơi... Ha Yujung chưa về sao?

- Ha Yujung sao? Uhm... Tôi đã không thấy cô ta từ đêm qua rồi.

- .............

- Cô gái đó luôn xuất hiện khi đến bữa nhưng từ đêm qua đến giờ tôi không thấy.

- Cô ta có đi chung với ba con không?

- Không ạ. Tôi vẫn thấy Chủ tịch đi làm bình thường cùng Jimin. Lần cuối tôi thấy cô ta là lúc cô ta đang sửa soạn đi đâu đó.

" ba nuôi "- Célibataire Pt.2 𝑲𝒊𝒎 𝑻𝒂𝒆𝒉𝒚𝒖𝒏𝒈Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ