32

228 21 0
                                    


Tôi bất lực vừa chạy vừa quan sát, đề phòng một ai đó rượt đuổi theo mình. Tôi chạy trong vô thức, cứ chạy mãi rồi chạy mãi.

* Kickkk...*

Tôi nằm lăn ra mặt đường khô cứng, mọi thứ trước mắt đang dần xoay vòng, xoay vòng... dường như tôi đã không quan sát nên đã tự đâm đầu vào xe.

Ngay lúc này tôi không thể nhận thức được thứ gì khác, mọi thứ gần như mờ ảo và tối đen. Đôi mắt tôi từ từ khép hờ rồi lại nhấm hẳn, đâu đó tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình.

[***]

Tôi có cảm giác cơ thể thật nặng trĩu chẳng thể xoay người. Đôi mắt tôi dần dần mở ra, cố gắng để nhìn vào một vật. Khi đôi con ngươi tôi đã dần nhìn rõ thì tôi mới nhìn sơ một lượt xung quanh.

Nơi đây không phải bệnh viện, cũng chẳng phải là phòng của tôi. Tôi cố nheo mắt để nhìn thật kỹ hơn. Thật sự, tôi vẫn không biết đây là nơi nào. Từ phía cửa phát ra tiếng động, tôi hướng mắt nhìn.

- Ami ... Con tỉnh rồi.

Cậu Seokjin bước nhanh đến chỗ tôi rồi lại cầm tay tôi. Tôi có chút mơ hồ nhìn.

- Con gái, ta đã rất lo lắng. Con tỉnh lại khiến ta vui mừng nhiều lắm, thật may vì con không sao.

- Chú Seokjin... Chuyện gì đã xảy ra với con thế?

- Con không nhớ gì sao?

- Con không nhớ gì cả.

- Vì con chạy mà không quan sát nên đã đâm vào xe và bất tỉnh.

- ...............

- Người mà con đâm vào là Jungkook.

- Jung... Jungkook sao?

- Ừm và con đã được chữa trị tại nhà cậu ấy trước khi ta đến.

- Vậy Jungkook đâu rồi ạ?

- Cậu ấy bên ngoài chờ con tỉnh cũng lâu nên đã đi pha cà phê rồi.

- ........

Tôi muốn ngồi cho thoải mái hơn nên cậu giúp tôi tựa vào thành giường. Những kí ức lúc đó lại một lần nữa ùa về khiến tôi phải để tâm và rồi... Lặng thầm rơi nước mắt.

- Ami...Cậu không sao chứ?

Jungkook cầm tách cà phê nhanh chóng đi đến chỗ tôi, lo lắng nhìn quanh người tôi. Tôi cười nhẹ.

- Không sao, mạng mình lớn lắm, không dễ chết đâu.

- Yah... Nói gì vậy hả? Đồ ngốc này.

- Hehe... Mình không sao mà, chỉ bị trầy xước một tí thôi không nghiêm trọng đâu.

- Mình xin lỗi... Mình đã vô ý đụng trúng cậu.

- Không, không... Người xin lỗi phải là mình. Do mình băng ngang qua đường bất ngờ nên mới xảy ra chuyện này. Đã làm cậu và cả Chú Seokjin lo lắng rồi. Mình xin lỗi nhé Jungkook.

- Cậu không sao thì tốt rồi.

-............

- Ami... Đã xảy ra chuyện gì mà con lại chạy như thế? Có ai định làm hại con sao?

" ba nuôi "- Célibataire Pt.2 𝑲𝒊𝒎 𝑻𝒂𝒆𝒉𝒚𝒖𝒏𝒈Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ