2

2.1K 263 18
                                    


Cơn đau nhức nhối ở tuyến thể khiến thần trí Lưu Vũ không còn tỉnh táo được nữa, cơ thể ẩm ướt sau trận mây mưa càng trở nên vô lực, dính sát vào ga giường màu xám nhạt. Mọi thứ trước mắt cứ mờ dần, rồi tối hẳn.

Tiếng leng keng vang dội từ tháp chuông của một nhà thờ gần khu biệt thự vang lên theo đúng khung giờ quen thuộc. 6h sáng. 

Lưu Vũ chầm chậm mở mắt, trước khi kịp nhìn rõ những gì trước mắt, anh đã cảm nhận được mùi gỗ huyết rồng mạnh mẽ bao phủ lấy không khí xung quanh mình. Tiếp sau đó là cảm giác da thịt nóng rẫy đang dính sát phía sau lưng. 

Đêm qua xảy ra chuyện gì nhỉ?

Châu Kha Vũ bị thương, anh đã dùng tin tức tố để giúp hắn giảm đau, sau đó hắn lại kéo anh lên giường. Kí ức cuối cùng hiện lên là cảm giác đau đớn như bị xé rách truyền đến từ sau gáy.

Phải rồi, anh là bị Châu Kha Vũ đánh dấu.

Lưu Vũ vừa đưa tay muốn chạm đến phía sau gáy thì tay đột ngột bị giữ chặt. 

"Tỉnh rồi sao?" Người ở phía sau liếm nhẹ lên phần tuyến thể bị hắn cắn đêm qua, bàn tay giữ chặt vòng eo thon trắng in hằn vô số vết bầm.

Một cỗ tức giận trào dâng trong lòng Lưu Vũ, tên khốn này lại dám đánh dấu anh, biến anh thành của riêng hắn. Còn bản thân hắn thì vẫn có thể tìm đến những người khác sao? 

Anh cảm thấy lòng tự tôn của mình bị sỉ nhục. Cho dù anh đã không còn là Thiếu chủ của Lưu gia người người kính trọng, nhưng bản thân anh vẫn có tôn nghiêm của mình, tuyệt đối không để bản thân trở thành một thứ dự phòng của người khác. Đặc biệt là Châu Kha Vũ.

"Buông tôi ra, cậu đúng là đồ khốn! Tôi đến đây không phải để làm đồ chơi cho cậu." Thứ đồ chơi mà khi thèm muốn thì hắn mới tìm đến.

Lưu Vũ cố vùng vẫy nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể thoát khỏi cánh tay rắn chắc đầy những vết sẹo của hắn. Anh tức giận đến mức khóe mắt đỏ hỏn, ẩn một tầng hơi nước như thể sẽ bật khóc bất cứ lúc nào.

Châu Kha Vũ đối với mỹ nhân trước mắt vô cùng dịu dàng, trái với cái vẻ thô bạo của hắn đêm qua. Hắn vươn tay nắm lấy cằm anh, ép anh đối diện với mình. Ngay lúc bắt gặp đôi mắt ầng ậc nước của Lưu Vũ, trái tim hắn chợt trùng xuống. 

Hắn hiểu Lưu Vũ là người thế nào. Lòng tự tôn của anh cao tới đâu. Ngày hắn đem Lưu Vũ về biệt thự này, vốn chỉ muốn anh cứ yên phận mà ở bên cạnh hắn, nhưng Lưu Vũ lại rất có phong thái Thiếu chủ của một đại gia tộc. Anh nhất quyết muốn cùng hắn tham gia vào những vấn đề trong băng đảng. 

Còn nhớ lúc đó gã đàn em dưới trướng hắn còn cười cợt nghĩ Lưu Vũ một thân trói gà không chặt thì có thể làm được gì, trong chớp mắt anh liền bước tới đoạt lấy khẩu súng ngắn trong túi quần gã mà bắn chỉ thiên. Liền sau đó là xác của một con quạ đen rơi thẳng xuống nền đất gạch, làm điệu cười cợt nhả của gã tắt ngúm.

Chỉ trong vòng một năm, từ một kẻ không nhà cửa, được lão đại thương tình mà đưa về, Lưu Vũ lại có thể biến bản thân thành dưới một người trên trăm người ở Bang Kim Sơn, ai cũng phải cung kính gọi anh một tiếng Thiếu chủ. Mọi quyết định quan trọng của Châu Kha Vũ đều có anh đứng phía sau làm quân sư.

[Bạo Phong Châu Vũ] Thuốc PhiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ