12

1.5K 230 28
                                    


Lưu Vũ nhớ rõ phải mấy ngày nữa mới đến kỳ phát tình của mình nên không hề phòng bị trước tình huống này. Chắc chắn là do hôm nay Châu Kha Vũ đem cái mùi huyết rồng chết tiệt đó đến gần anh nên mới khiến nó tới sớm hơn thường lệ.

Kể từ ngày bị đánh dấu tạm thời thì anh trở nên nhạy cảm với mùi của hắn hơn rất nhiều so với ngày trước. 

Lưu Vũ ôm mặt lấy gương mặt đang nóng bừng của mình, giọng nói thều thào ngắt quãng, "Cậu... đột nhiên cút đến đây làm gì?"

Châu Kha Vũ ném chiếc gối đang chặn giữa họ thẳng xuống đất, hắn lấn đến ôm lấy cơ thể đang dần trở nên mềm nhũn của Lưu Vũ. Dịu dàng hôn lên vành tai của anh.

"Tôi nhớ anh."

Lưu Vũ cảm thấy mình bên dưới đang dần ướt đẫm, chỉ bằng một cái kích thích nhỏ này của hắn cũng khiến thần trí anh đảo điên.

Tuyến thể bị miếng dán che lại cũng không thể nào ngăn nổi mùi hương của chất dẫn dụ tỏa ra, bao trùm lấy không khí xung quanh cả hai. Đặc biệt trong kỳ phát tình mùi hương này càng trở nên quyến rũ. Gợi dậy dục vọng điên cuồng của alpha.

Ánh mắt Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm vào người dưới thân của mình, mùi anh túc xộc đến khơi dậy những khao khát đã kìm nén lâu ngày của hắn. Châu Kha Vũ luồn tay vào áo ngủ của Lưu Vũ, chạm đến từng tấc da thịt mềm mại, đầu ngón tay miết nhẹ trên vòng eo thon thả. Hắn cởi cúc áo của anh, hé miệng ngậm lấy đầu nhũ đang cương lên vì khoái cảm.

"Ưm... đừng đụng vào tôi." Lưu Vũ vặn vẹo hông, muốn tránh khỏi cám dỗ của dục vọng.

"Anh có chắc chắn là không muốn tôi chạm vào không, Lưu Vũ?"

Lưu Vũ muốn phản kháng, muốn bỏ trốn khỏi đây. Nhưng bản năng của omega lại khiến anh không thể nào chống cự nổi cái khao khát được alpha chạm vào rồi xâm chiếm cơ thể này.

Cảm giác bất lực khiến Lưu Vũ thấy uất ức vô cùng. Tại sao anh không thể điều khiển cơ thể theo ý mình? Ban nãy tỏ ra kiêu ngạo là thế, bây giờ lại bày ra bộ dạng câu dẫn này, có biết bao nhiêu phần nhục nhã?

Khóe mắt Lưu Vũ trở nên ửng đỏ, bật khóc không thành tiếng. Dáng vẻ này của anh khiến trái tim của Châu Kha Vũ đau nhói, thà rằng anh cứ đánh chửi hắn còn hơn là cố tỏ ra kiên cường chịu đựng thế này. 

Hắn dừng lại mọi động tác, dịu dàng hôn lên mi mắt của Lưu Vũ, cố gắng đè nén lại cái dục vọng mãnh liệt đang sục sôi. Kiên nhẫn hỏi anh.

"Đừng khóc. Tôi lấy thuốc cho anh nhé?"

Lưu Vũ biết rõ bản thân mình chắc chắn sẽ bại trận trong cuộc chiến với cái thứ gọi là bản năng này rồi. Anh cắn chặt môi đến mức khiến nó bật máu. Đầu ngón tay anh bấu lấy bắp tay của Châu Kha Vũ, kéo hắn lại gần mình, để hai cơ thể nóng rẫy dính sát vào nhau. Dẹp bỏ hết lòng tự trọng để nói ra một câu.

"Kha Vũ... giúp tôi."

Nếu như là ngày trước, ắt hẳn Châu Kha Vũ đã nhào đến mà cắn xé anh ngay lập tức rồi. Nhưng hiện tại hắn lại không muốn làm như vậy, dù bản thân hắn đang khao khát được ôm lấy anh đến phát điên. 

[Bạo Phong Châu Vũ] Thuốc PhiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ