4

2K 240 48
                                    

Sau khi dùng xong bữa sáng, Châu Kha Vũ đem theo vài trợ thủ thân cận rồi bay thẳng đến Ma Cau. Biệt phủ rộng lớn lúc này chỉ còn lại mình Lưu Vũ. Anh ngồi trên ghế sofa ở gian nhà chính, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, chẳng hiểu sao lại thấy có chút trống vắng.

Có thể là do bản thân anh đang trong chu kì nhạy cảm. Nên lúc nào cũng ham muốn alpha của mình, dù chỉ là tạm thời, ở gần ngay bên cạnh.

Cái tên Châu Kha Vũ chết bầm.

"Lão đạ- Thiếu chủ."

Kẻ vừa bước vào từ cửa chính mặt mũi bặm trợn, một thân vest đen hầm hố, trên cánh tay gân guốc của gã toàn là hình xăm rồng rắn, che đi những vết sẹo xấu xí dọa người. Vừa thấy người ngồi ở nhà chính là Lưu Vũ thì dừng lại cúi đầu chào.

"Lão đại đến Ma Cao rồi. Có chuyện gì?" Lưu Vũ bắt chéo chân, tách trà Phổ nhĩ trên tay có hơi nóng, anh thổi nhẹ vài cái rồi mới nhấp một ngụm.

Thấy gã to béo hơi chần chừ, Lưu Vũ liền rõ là chuyện mà Châu Kha Vũ không muốn anh đụng tới. Nhưng bây giờ lão đại không có ở đây, thì anh chính là to nhất.

"Không định nói?"

"Lão đại bảo không muốn Thiếu chủ nhúng tay vào vấn đề ở khu Đông Bắc."

"Cậu nên nhớ, khu Đông Bắc đã khiến lão đại đã phải đánh đổi cả vài mối quan hệ để giành lấy. Nếu cậu cố chấp đợi lão đại trở về rồi để khu vực đó xảy ra chuyện..." Lưu Vũ đứng dậy bước lại gần gã, "... cậu ta mà trách phạt thì tôi không cản được đâu."

Khí tức của Lưu Vũ hôm nay hình như mạnh mẽ hơn ngày thường rất nhiều. Từng lời nói lẫn ánh mắt của anh đều khiến gã thấy rợn tóc gáy.

Nhất là khi Lưu Vũ bước lại gần, gã liền cảm nhận được mùi vị gỗ huyết rồng cực mạnh trên người anh. Khí thế áp đảo đến mức khiến gã phải tuân chỉ phục tùng.

Lưu Vũ nhìn kẻ trước mặt đang run rẩy cúi đầu trước mặt mình, trong lòng có chút đắc ý. Ít ra thì cái dấu vết mà Châu Kha Vũ để lại cũng có chút tác dụng. Đã vậy trước khi rời đi hắn còn phóng ra một đống tin tức tố mà bao bọc lấy anh, như thể chỉ sợ người khác không biết được anh là của hắn vậy.

Hoặc là hắn chỉ đơn giản không muốn kẻ nào động vào 'thuốc' của mình.

Lưu Vũ tựa người bên cửa sổ, vẫn tiếp tục nhâm nhi tách trà của mình. Anh khẽ hất mặt ra hiệu cho gã to xác kia nói tiếp.

"Việc tiếp quản một số cứ điểm ở Đông Bắc căn bản đã hoàn tất. Lão đại vốn muốn biến nơi này thành cứ điểm kinh doanh chính, nhưng tình hình làm ăn ở khu vực vẫn rất lộn xộn. Đặc biệt là club lớn ở phố đèn đỏ, gã chủ trước đó quản lý vô cùng tệ hại, nên so với các club khác chúng ta không thể cạnh tranh lại. Có lẽ chúng ta sẽ cần vài người có chuyên môn đến để kiểm tra quản lý lại."

Lưu Vũ nghe xong vẫn không vội đáp lời, đầu ngón tay vuốt nhẹ trên miệng tách trà vẫn còn bốc khói. Im lặng đến mức khiến gã đứng bên kia không khỏi thấy căng thẳng.

Khác với lão đại tức cái gì là nói cái đó của bọn chúng, vị Thiếu chủ này luôn rất khó đoán. Vẻ mặt vô cảm của anh khiến chúng chẳng thể hiểu được lúc nào anh đang khó chịu, lúc nào là đang hài lòng. Nên nếu đặt cạnh nhau để so, chúng thà là để lão đại mắng chửi đánh đập, còn hơn là đối diện với cái sự đấu não đến thăng cẳng thần kinh này.

[Bạo Phong Châu Vũ] Thuốc PhiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ