10

1.6K 238 43
                                    

Lúc Lưu Vũ tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn, anh khẽ động người muốn ngồi dậy, nhưng vết thương trên người khiến anh khựng lại. Đầu mày chau lại vì cơn đau bất chợt.

"Để tôi đỡ anh."

Châu Kha Vũ đã tỉnh dậy trước được một lúc, hắn cẩn thận đến bên cạnh giường luồn tay xuống muốn bế Lưu Vũ. Thấy anh có ý né tránh, hắn nhỏ giọng nói như đang dỗ dành, "Đừng bướng, bây giờ anh không thể tự động được đâu."

Sau cùng Lưu Vũ vẫn phải ngoan ngoãn để cho hắn chăm sóc. Châu Kha Vũ rất khác so với dáng vẻ hùng hổ mạnh bạo thường ngày, hắn ôm cơ thể anh một cách nhẹ nhàng nhất mà hắn có thể. Cẩn thận để anh ngồi trên bệ rửa tay.

Thấy Châu Kha Vũ còn có ý định giúp anh rửa mặt, Lưu Vũ vội vàng chủ động từ chối, "Cái này tôi tự làm được."

Hắn cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng quan sát người trước mặt.

Đợi cho Lưu Vũ đã vệ sinh cá nhân xong, Châu Kha Vũ đỡ anh trở lại giường, kêu người đem bữa sáng đến rồi cùng nhau dùng bữa.

Lưu Vũ không rõ vì sao hôm nay Châu Kha Vũ lại khang khác so với ngày thường, hắn im lặng, trầm tĩnh, chốc chốc lại nhìn anh như thể đang có muôn vàn điều muốn nói. Là vì anh đang bị thương nên hắn mới như vậy? Thương cảm hay đau xót?

Một Châu lão đại khét tiếng máu lạnh mà cũng có thể bày ra vẻ mặt này sao?

"Cậu có gì muốn nói với tôi à?"

Châu Kha Vũ không vội trả lời, hắn nuốt xuống mẩu bánh mì khô khốc trong miệng, chậm rãi nhấp một ngụm whisky. Ánh mắt phức tạp nhìn ly rượu chỉ còn một nửa trên tay.

"Chuyện như ngày hôm qua, anh có thể hứa với tôi sẽ không để nó xảy ra nữa không?"

Không thể.

Lưu Vũ im lặng không đáp. Châu Kha Vũ liền ngầm hiểu câu trả lời của anh.

Một năm qua cũng đủ để hắn biết rõ anh là con người thế nào. Chỉ cần là người mà Lưu Vũ để ý, coi trọng, thì nhất định anh sẽ vì tình nghĩa mà không màng sống chết.

"Sofia đã qua cơn nguy kịch, anh đừng lo nữa. Tôi nhất định sẽ cố gắng đưa những bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho em ấy."

Lưu Vũ chợt trầm mặc, trong đầu hiện lên vẻ mặt kiên định của Sofia ngày đó, "Ừm, vậy thì tốt."

"Nên là thời gian này anh cứ chuyên tâm hồi phục vết thương đi. Đừng làm quá sức."

"Tôi vẫn ổn."

Châu Kha Vũ đập mạnh tay xuống bàn, hắn lạnh giọng, ánh mắt nhìn anh ẩn chứa một tầng chua xót, "Nhưng tôi thì không ổn."

"Làm ơn, đừng để bị thương một lần nào nữa. Xin anh."

Lưu Vũ có hơi bất ngờ trước phản ứng của Châu Kha Vũ. Anh không nghĩ hắn sẽ vì chuyện này mà trở nên gay gắt như vậy.

Thật ra đây không phải là lần đầu anh bị thương.

Nhưng những vết thương đó luôn được anh che giấu rất kĩ sau lớp vỏ bọc lạnh lùng điềm đạm hoàn hảo thường ngày. Khiến cả người luôn kề cận anh nhất như Châu Kha Vũ cũng không thể nhận ra bên trong lớp áo khoác dày là lớp áo sơ mi loang lổ những máu tươi sau khi anh trở về từ một thương vụ lớn.

[Bạo Phong Châu Vũ] Thuốc PhiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ