31

21 0 0
                                    

Gió biển lạnh như băng phả vào mặt, tựa như lưỡi dao gào thét, cắt đi từng tấc da tấc thịt. Ta lẳng lặng đứng ở mặt biển mênh mông bát ngát, mớ cảm xúc phức tạp xoắn xuýt vào nhau, ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm.

Thân là Đế vương, ta dĩ nhiên rõ bản thân không nên dễ dàng rời khỏi Vương Kỳ, lại không nên mạo hiểm đi đến một nước chư hầu đối địch thực lực mạnh mẽ để tìm một người căn bản vốn không muốn gặp ta.

Nhưng nếu mọi thứ đều có thể dựa vào lý trí áp chế, như thế nào lại có nhiều tình nan tự cấm* như vậy?

(*情难自禁: tình khó kìm nén.)

Cổ của Tô Lạc cũng không phải dùng để giữ mệnh, ý tại "Ve sầu thoát xác", Tề Phương Sóc, Ngôi Linh Quân, Đoạn Niết, từng người một thông đồng, diễn một trận giả chết đùa giỡn cho ta xem, khiến ta bị lừa đến xoay vòng.

Ngày ấy sau khi biết rõ Đoạn Niết ở Mai Vân tự, ta hỏi Tề Phương Sóc thân thể hắn thế nào rồi, Tề Phương Sóc nói có Phương trượng Ma Vân Tự – Huyền Lăng pháp sư ra tay cứu giúp, mặc dù phí hết một phen công phu, nhưng hiện tại đã tốt rồi.

Ta nghe xong trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng. Đoạn Niết rốt cuộc có thể có được một thân thể khỏe mạnh, giấc mơ bao năm qua, hắn rốt cuộc đã chờ được.

Ta lại hỏi: "Như vậy vì sao không trở về Đại Hạ? Hắn định vĩnh viễn không trở lại sao?"

Tề Phương Sóc dừng một chút, phun ra hai chữ: "Ở ẩn."

"Ở ẩn?" Ta cười đến miễn cưỡng, "Ta xem là tránh ta đi?"

Ta xem Đoạn Niết thành cứu rỗi, hắn nhưng lại xem ta thành kiếp nạn.

Nếu ta cả đời không phát hiện hắn còn sống, e rắng hắn cũng có thể cả đời không gặp ta, cho đến khi ông trời thực sự âm dương ngăn cách chúng ta.

Ta thừa nhận ta là bạch nhãn lang, nhưng ngoan (*hung) của ta, độc (*ác) của ta, lại thật sự kế thừa từ hắn.

Lúc ta nói với Thân Lộc ta muốn đi theo Tề Phương Sóc đến Tiên đảo tìm hiểu về Tiên tăng, vẻ mặt y như gặp phải quỷ, lập tức lặp đi lặp lại ba lần câu "Vạn lần không được", muốn ta lấy quốc làm trọng. Không biết sao ta tâm ý đã quyết, y khuyên thế nào cũng là uổng công.

"Ta bảo Giáp Tị mang tiểu tình nhân của Tề Phương Sóc, lén lút chở về Thượng Địa. Cho dù đến lúc đó ta chưa trở về, ngươi cũng phải thả y ra biết không?"

"Tiểu tình nhân?" Thân Lộc kinh ngạc nhìn về phía ta, "Ai?"

"Bạch Tam Cẩn."

Vẻ mặt Thân Lộc thoáng cái trống rỗng, sau lại hiện lên vẻ khiếp sợ, tình tự (*suy ngĩ về tình cảm) không tin, lát sau tất cả hóa thành bừng tỉnh đại ngộ.

"Thì ra là thế, trách không được Yến Mục Hầu chậm chạp không cưới vợ..."

Y nếu biết rõ chuyện giữa ta và Đoạn Niết, e rằng sẽ sợ tới mức ngất đi.

Ta muốn Thân Lộc trấn giữ Đằng Lĩnh, giúp đỡ Lục Khanh tạm thời giám quốc*, lại viết xuống một phần di chiếu (*chắc giống di chúc) để lại cho y, nếu như cuối cùng ta không thể trở về, muốn y bảo vệ Đoạn Tân đăng cơ.

(*lúc quân chủ xuất ngoại, người kế vị, hoàng tộc tôn thất ở lại cung đình xử lý chính vụ.)

Thân Lộc không rõ ta vì cái gì đối với một hòn đảo bên ngoài lại trầm mê như vậy, giống như ta không biết vì sao bản thân lại đối với Đoạn Niết cố chấp như vậy.

Nhưng cho dù có hiểu hay không hiểu, cuối cùng Thân Lộc lựa chọn thuận theo ta, mà ta lựa chọn thuận theo trái tim mình.

Một đường trăn trở, từ Đằng Lĩnh đến Thuận Nhiễu, lại từ Thuận Nhiễu ngồi thuyền hướng đến Hỏa Hi đảo.

Phiêu bạt hơn tháng, ta vừa chờ mong có thể nhanh đến Ma Vân tự nhìn thấy Đoạn Niết, lại vì sắp gặp mặt mà sinh lòng khiếp đảm.

"Bệ hạ, trên thuyền gió lớn, vẫn là quay vào khoang thuyền đi."

Nghe tiếng quay đầu lại, thấy sau lưng là người trẻ tuổi to lớn cao ngất, ta nhớ được y là thiếp thân thị của Tề Phương Sóc, hình như gọi là Tề Anh.

Lần này ra ngoài, vì không muốn nhiều người để ý, ta dẫn theo tổng cộng năm Hổ Bí vệ, cho nên đại đa số hộ vệ phụ trách công việc hộ vệ đều là người của Yến Mục Hầu.

"Còn bao lâu nữa mới tới?" Ta hỏi y.

Tề Anh ngẩng đầu nhìn buồm, cung kính nói: "Theo tốc độ của gió, sáng mai có thể đến."

Ta gật gật đầu, nắm thật chặt áo choàng, đi về phía khoang thuyền.

Vừa đi đến cửa, liền gặp Tiểu thế tử của Yến Địa cúi đầu phủi phủi chân, miệng vểnh thật cao.

Nó nghe được động tĩnh lập tức ngẩng đầu nhìn lên, thấy ta liền cười: "Bệ hạ!" Lại nhìn thấy Tề Anh đằng sau ta, lè lưỡi kêu một tiếng, "Tề Anh bá bá!"

Ta có chút kinh nghiệm, hỏi nó: "Ngươi tìm ta?"

Bạch Liên chần chờ nhìn ta một cái, lại nhìn Tề Anh, cuối cùng vẫn là gật đầu ừ một tiếng.

Ta đẩy cửa ra, nói: "Đi vào."

Bạch Liên ngoan ngoãn theo ta vào phòng, Tề Anh ở bên ngoài chịu trách nhiệm canh gác.

Ta vừa đến bên bàn ngồi xuống, vừa hỏi nó: "Làm sao vậy?"

Bạch Liên chắp hai tay sau lưng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy vẻ nghiêm túc.

"Bệ hạ, người có thể không cần giết bá bá được không?"

Ta khẽ giật mình: "Ta muốn giết ai?"

Bạch Liên cầm ngọc bội bên hông lên quơ quơ trước mặt ta, nói: "Đoạn Niết bá bá."

Ta há to miệng, phát hiện yết hầu có chút khô khốc, ngay cả một đứa nhỏ cũng cảm thấy ta tìm Đoạn Niết là vì giết hắn...

Quẩn quanh nhân gian - Biên TưởngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ