20

15 0 0
                                    

Thời tiết dần nóng, người ta phái đến Phượng Ngô cung giám sát Đoạn Niết đến đây bẩm báo, nói là gần đây nắng nóng, khẩu vị của Phượng vương có giảm sút, hai ngày gần đây càng là không gắp được mấy đũa đã muốn dọn đồ ăn.

Ta khen nàng cẩn thận, lại để cho Lưu Phúc thưởng vào thứ liền lệnh nàng lui xuống.

Trời nóng ăn không vô cũng là chuyện thường xảy ra, điểm dị thường này cũng không khiến ta để ý, dù sao mấy ngày hôm trước hắn còn ở trên người ta dũng mãnh đâm rút, hung hãn cày cấy, ta nhưng chưa quên.

Nghĩ tới đây, trong lòng liền không thoải mái.

Lúc làm chuyện kia, hắn chưa bao giờ nhìn mặt ta. Toàn bộ buổi tối, dù là ánh sáng lờ mờ, hắn đều không cho phép ta quay người, mỗi tư thế đều là đâm vào từ đằng sau.

Cùng hắn làm tình, càng giống như súc sinh động dục giao phối.

Hắn căn bản vốn không muốn nhìn thấy mặt ta, cũng không muốn biết người rên rỉ uyển chuyển dưới thân hắn chính là đệ đệ ruột của hắn, hắn từ chối thừa nhận, thậm chí còn muốn thôi miên bản thân.

Nhưng mà ta chính là Đoạn Quỹ a! hắn làm ta, cho tới bây giờ không phải ai khác, là Đoạn Quỹ ta, là Lục đệ khác mẹ của hắn!

Ý thức được hắn trốn tránh, khiến cho lòng ta như bùng lên ngọn lửa, giận dữ không thôi, cần phải làm chút gì đó để phát tiết.

Cho nên đêm đó khi chúng ta làm xong lần cuối cùng, sau khi hắn rời khỏi cơ thể ta, ta liền lấy tư thế quỳ gối trên giường, bò đến bên cạnh hắn, hỏi hắn thoải mái hay không.

Hắn đương nhiên cái gì cũng không trả lời ta.

Ta lại hỏi hắn: "Hoàng huynh, có phải huynh sợ nhìn thấy mặt ta phải không?"

Trong bóng tối, đôi mắt hắn nhìn sang, giống như hai vì sao.

Ta vuốt ve khuôn mặt tuấn dật của hắn, đột nhiên đè sau gáy hắn, mạnh mẽ ấn hắn về phía ta.

Tóc hắn đều là mồ hôi, trên người ta cũng thế.

Bốn môi kề nhau, giống như dã thú trong mùa đông khắc nghiệt đói bụng ba ngày ba đêm rốt cuộc tìm được miếng thịt đầu xương, vừa vội vàng vừa khát cầu gặm cắn môi Đoạn Niết, cũng không cố gắng khống chế tốc độ, rất nhanh đã nếm được vị máu trong khoang miệng lẫn nhau.

Đoạn Niết dường như bị ta dọa giật mình, lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, thẳng đến khi bị ta cắn thương, hắn mới bỗng nhiên hoàng hồn, một tay đẩy mạnh ta ra.

Có vẻ như hắn xem ta như vừa phát bệnh.

Ta ngã xuống giường, thấp giọng cười nhẹ: "Huynh cả đời đều tránh không được a..."

Ta trốn không thoát, huynh đương nhiên cũng phải bồi bên cạnh ta. Chỉ cần còn sống, chúng ta đều tránh không được.

Tuy rằng cảm thấy khẩu vị Đoạn Niết trở nên kém là do khó tính, ta liền để cho Lưu Phúc phân phó ngự thiện phòng bớt làm đồ ăn dầu mỡ, làm mấy món khai vị trộn chua ngọt (*清爽酸甜)đưa đến Phượng Ngô cung.

Quẩn quanh nhân gian - Biên TưởngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ