• 55

37.4K 1.9K 944
                                    

"Đi đâu mà giờ chưa về"

Taehyung đi đi lại lại trong phòng khách, hắn nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài mà lòng không khỏi lo lắng.

Jungkook không mang theo ô.

Hắn vớ ấy chiếc ô ở góc nhà, tức tốc chạy ra ngoài tìm em. Taehyung một mình lang thang giữa cơn mưa cuối mùa, hắn chạy hết từ quán này đến quán khác, mắt dao dát tìm kiếm một bóng hình quen thuộc. Nhưng vẫn không thấy.

Đến đoạn đường lớn, Taehyung sốt ruột nhìn ánh đèn xanh nhảy từng con số một cách chậm rãi.

"Tự nhiên mưa lớn quá trời, ở gần chỗ tôi mới đi ngang qua vừa xảy ra tai nạn đó."

"Hả? Ở đâu?"

"Ở ngay chỗ Myeongdong chứ đâu. Có một vụ va chạm với xe oto, nghe đâu người bị oto đâm trúng là một cậu nhóc trung học phổ thông thì phải."

"Sao biết học sinh trung học?"

"Cậu nhóc đó mặc đồng phục của trường SOPA mà."

Taehyung đứng hình tiếp thu từng câu chữ của hai người phụ nữ bên cạnh, gấp gáp chạy đi.

"Làm ơn, đừng là em, Kookie..."

Taehyung sững sờ nhìn một đám đông vây quanh vụ tai nạn, hắn thở dốc chạy lại, nhưng chẳng thấy ai nằm đó cả. Taehyung quay sang hỏi một người ở đó.

"Người vừa bị đâm trúng đâu rồi?"

"À, đưa vào bệnh viện rồi. Nhưng nhìn thấy nguy kịch lắm, e là không xong rồi."

Tai Taehyung nghe lùng bùng chữ mất chữ còn, vì ánh mắt hắn va vào chiếc giày đang nằm lăn lóc dưới đất. Chính xác là đôi giày Jungkook mang đi học hôm nay, vì chính hắn là người mang giày vào cho em mà...

Taehyung đứng chết lặng giữa cơn mưa, nước mắt cũng vô thức rơi từ bao giờ.

"Taehyungie!"

Jungkook chạy lại chỗ hắn, tự nhiên đứng đơ ra giữa mưa thế này.

Hắn giật mình quay đầu, là Jungkook, bé nhỏ của hắn đang chạy lại hướng này. Liệu đây không phải ảo giác đúng không? Làm ơn...

"Sao anh đứng đây, mưa ướt hết người rồi kìa, lỡ bị cảm thì sao! Ngày nào cũng mắng người ta ngốc, xem anh bây giờ đi, có hơn gì người ta hông."

"Jungkookie"

Hắn ôm em vào lòng, siết chặt cái ôm giữa cơn mưa cuối mùa lạnh giá, Jungkook đang ở đây, bé nhỏ của hắn đang ở đây.

"Taehyungie~ sao vậy ạ?"

Hắn không trả lời, cứ thế ôm em thật chặt. Vừa rồi chẳng ai biết hắn đã lo sợ ra sao, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, Taehyung đã rất sợ.

Jungkook khó hiểu lắm nhưng vẫn đưa tay vỗ nhẹ vào lưng an ủi con người to xác trước mặt. Tay thì cầm ô che cho cả hai, tay thì vỗ lưng, thân thì bị một con người cao lớn vạm vỡ ghì chặt, đầu hắn gục hẳn lên vai em.

Nặng muốn chết!

Nhưng mà ấm lắm, mấy người không có ai ôm thì sao hiểu được...

[Taekook] Lớp trưởng của KookieNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ