"Lệ Sa tiên tử, để bản thần chờ lâu rồi đó ~" Thiên Hậu tóc mây bới cao, từ trên nhìn xuống. Cho dù trông xuống như vậy, nhưng cái cằm cao ngạo kia cũng vẫn nghếch lên trời, chỉ có đuôi mắt là ban ơn hơi hạ xuống chút đỉnh mà thôi.
Ô da da, bị lừa rồi, bị lừa rồi.
Ta lồm cồm bò dậy, phủi phủi vạt áo, vỗ vào trán một cái, "Ài? Vốn muốn đi xem Lão Quân luyện đan, không ngờ tiên thị dẫn đường lại không biết đường dẫn nhầm ta đến chỗ này, đã quấy rầy Thiên Hậu rồi, thực sự không nên, Lệ Sa xin cáo từ tại đây." Ta chắp tay thi lễ, dợm bước thối lui về phía cửa. Bất ngờ, chưa đến được thềm cửa đã bị một đạo kết giới kim quang đâm toạt vào tay, kéo xoay người lại.
"Hôm nay đích thực luyện đan không phải giả." Thiên Hậu hừ ra một tiếng cười nhạt từ trong mũi, "Chỉ có điều, không phải Lão Quân luyện bách thảo..." Kéo đuôi váy dài quết đất, bà ta chậm rãi bước thong thả hai bước, "Bản thần vẫn luôn hiếu kỳ, chẳng biết chân thân của Lệ Sa tiên tử rốt cục là thánh vật thế nào, không bằng, sẵn tiện hôm nay là ngày tốt để luyện đan, cho bản thần được khai mở nhãn giới vậy."
Lúc này ta mới thấy rõ vị trí hiện tại của bản thân chính là ở bên trên một cái luân bàn bát quái, bát quái âm dương hai cực, Thiên Hậu ứng với chỗ cực dương, còn ta bị kết giới giữ chặt nơi cực âm, chung quanh luân bàn làm thành một dòng nước róc rách lượn quanh, trong nước, vài ba con cá chép hồng vẫy đuôi tung tăng, thong dong bơi trong đó.
Ta sờ lên trâm gài tóc, cảm giác thô ráp trên đầu ngón tay khiến trái tim kinh hãi. Đúng rồi, mấy ngày trước theo lời cha dặn, ta đã đem cất cọng lông phượng của Chính Quốc đi rồi. Hiện tại chỉ cài tóc bằng một nhánh cây nho bình thường mà thôi, trên người chẳng có gì hộ thể, bảo ta làm thế nào đấu pháp với Thiên Hậu đây.
"Thiên Hậu chắc đùa, lần trước trên Cửu Tiêu Vân Điện, cha Thủy Thần chẳng phải đã chiêu cáo với chư tiên chân thân của Lệ Sa chính là một đóa sương hoa sáu cánh rồi sao?"
Thiên Hậu cười giễu cợt đầy khinh miệt, "Năm xưa, yêu nữ Nguyệt Thiền kia cậy vào chút tư sắc dụ dỗ Thiên đế, mị hoặc Thủy Thần, ai mà biết được cha của ngươi rốt cuộc là người nào? Có lẽ Thủy Thần Lạc Quân kia cũng vị tất đã có thể khẳng định chắc chắn. Tai nghe chỉ là hư, mắt thấy mới là thực. Cho đến nay, chưa có ai đã từng thấy chân thân của tiểu yêu nghiệt nhà ngươi, hôm nay bản thần quyết phải nghiệm chứng rõ ràng."
Trong lúc nói chuyện, trên tay bà ta bỗng thình lình biến ra một cái hũ bằng ngọc màu xanh có quai cầm, khẽ nhấc cái hũ lên xoay một vòng, miệng hũ chúc xuống, vật chứa bên trong từ từ chảy ra, hòa nhập vào dòng nước của luân bàn bát quái đang lượn lờ chung quanh. Ta nghe thấy một mùi hương rượu mạnh nồng nặc, có lẽ chất đựng trong hũ chính là loại rượu mạnh nhất của Thiên Giới.
Chỉ thấy rượu và nước lẳng lặng hòa vào nhau, không có khác biệt gì mấy. Nhưng, khi dòng chất lỏng hỗn hợp rượu nước đó chạm vào một con cá chép hồng, thì "đùng!" một tiếng, một cột lửa đỏ sẫm trong nháy mắt bốc lên thẳng đứng. Thì ra, những thứ đang lượn lờ thảnh thơi kia căn bản không phải là cá chép hồng gì cả, mà là những cái mồi lửa đang chực chờ. Giống như một tràng pháo, mồi lửa vừa gặp rượu liền bốc cháy, chín chín tám mươi mốt viên, trong thoáng chốc, chung quanh luân bàn bát quái liền mọc lên một bức tường rửa kín mít, vây bọn ta ở chính giữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tình Kiếp Ngàn Năm |Liskook|
FanfictionTruyện gốc: HƯƠNG MẬT TỰA KHÓI SƯƠNG Tác giả: ĐIỆN TUYẾN Chuyển ver: Fallon Yêu, hận đan xen, rút cục ai mới là người yêu nàng thật lòng, ai mới là người nàng thật lòng trao chọn trái tim? Lệ Sa là con gái của Hoa Thần Chương Nhi, nhưng lại bị phong...