...
"Không ưa thì giờ Mẫn cũng là của tôi rồi! Không cho ông gọi tên Mẫn nữa".
Ông cả Điền lấy vợ trẻ nên cũng cải lão hoàn đồng.. ấu trĩ ra hẳn. Nhưng mà nhắc tới ấu trĩ, ai qua nổi cậu già chứ.. hỏi cậu cả là rõ nhất
"Tên nó do tôi đặt, anh mới không được gọi ấy".
"Đặt tên được thì hay lắm sao?"
"Đương nhiên hay rồi!!"
Ngồi một bên xem kịch cũng đủ rồi, em buồn cười bước vào can ngăn cuộc chiến tàm phào này, nắm lấy bắp hắn em nói một câu đầy công bằng
"Thôi mà.. hai người đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Cãi nhau cứ như đám con nít em thấy ngoài chợ í, còn ra thể thống gì nữa.."
Hai người đang cãi hăng say thì bị làm phiền, quay ngoắc lại nhìn em, nói cùng lúc
"Thế Mẫn nói xem, tôi hay ông già này có lí hơn? Tự dưng ổng lại tỏ thái độ với tôi.."
"Mày nói xem, có phải thằng chồng già nhà mày vô lí lắm không? Vợ của hắn thì không phải cháu của cậu chắc??"
Không trả lời hai người họ, em bỗng nhăn mài trông vô cùng đau đớn, ôm lấy bụng em than nhẹ
"A..."
Trông thấy điệu bộ lúc này của em, hắn cùng cậu già sợ đến nín thở. Người thì ôm lấy em, người thì nắm tay chuẩn mạch... cả hai không hẹn mà lại vô cùng ăn ý, cốt lõi chỉ vì lo cho em nhưng đổi lại, em vừa nháy mắt vừa cười
"Con đạp em.."
Hắn biết em không sao thì thở phào nhẹ nhõm nhưng cậu già thì không như vậy, búng vào trán em đau điếng, lão phán một câu trong sự bực bội của hắn
"Chưa đầy ba tháng mà đạp, lời này cũng chỉ có thằng già nhà mày tin".
"Cậu đừng nói ông cả già nữa mà.."
Có chồng rồi, ông cậu vừa mới gặp lại này làm sao sánh được. Tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng ông ấy thấy rất nhẹ nhõm, đứa cháu nhỏ cuối cùng cũng tìm được người chăm sóc rồi.. theo những gì lão quan sát được mấy ngày nay, xem ra cháu lão đã chọn đúng người. Mặc dù lão không ưa hắn và lão thừa biết hắn cũng không ưa gì mình nhưng đâu có sao.. cả hai cùng thương Chí Mẫn là được.
Bẹo má em một cái, cậu già quay đi luôn, được mấy bước lại nói"Phác Thái Công.. đó là tên của cậu. Khi nào chán thằng chồng già này, mày cứ lên núi Phạn mà tìm, cậu cho mày một rổ trai tráng khỏe mạnh.. tha hồ lựa".
"Làm cậu Phác thất vọng rồi! Sẽ không có ngày đó đâu!"
Hắn trả lời cậu già trong khi cánh tay không hề buôn lỏng eo em, rồi hắn chợt nhớ.. Thảo nào hắn thấy ông ấy quen quen, Phác Thái Công.. chính là người 25 năm trước đã cải mệnh cho nhà hắn, nhờ ông ấy mới có một Điền gia như bây giờ. Đấy là cậu của em, bởi vậy mới nói có em là hắn có tất cả.
"Cảm ơn vì đã đến bên tôi.. tôi thương em lắm Mẫn ơi!"
"Sao tự dưng sến súa dị.."
BẠN ĐANG ĐỌC
Kookmin/ Tại tôi thương em đó
FanfictionÔng cả Điền ôn nhu thê nô bé Chí Mẫn xinh đẹp. Ông cả ơi!! Hửm? Ông cả? Ừm?? Ông ơiiii Ơi! Em phiền vậy mà ông hông quạu hả? Không. Sao tôi nỡ nổi nóng với em được. ...