"NGỌC HÀ...! MÀY ĐÃ HẾT TÌNH THÌ TAO CŨNG CẠN NGHĨA VẬY. ĐÚNG LÀ TAO CHỌN LẦM BẠN ĐỂ CHƠI RỒI" Lạp Lệ Sa vừa rưng rưng nước mắt vừa chỉ về phía nó nói.
"Hừm... coi như lần này... tao trả hết nợ cho mày vậy" Ngọc Hà cười nhẹ miệng lẩm bẩm rồi lao tới cô như một mũi tên.
Thái Anh bị trói chặt vào thân cây miệng bịt kín bởi miếng băng keo nên chỉ có thể nhướn người về phía Lệ Sa ú ớ và lắc đầu ngụ ý bảo cô hãy dừng lại. Nhưng có lẽ hoàn toàn không thành rồi.
Lệ Sa với Ngọc Hà lao vào nhau ẩu đả kịch liệt. Ngọc Hà thực sự không có kinh nghiệm cũng như không biết đánh nhau như Lệ Sa nên liền thất thế, nó bị cô đấm vào mặt tiếp đến là một cú đạp khiến nó lăn ra đất ôm bụng mình.
...........
"Mẹ kiếp... đồ con nhỏ thảm hại, Lạp Lệ Sa... mày mau giết nó đi.. haha. Dùng Lệ Sa bịt miệng con nhỏ Ngọc Hà, có ai thông minh bằng mình chứ... haha. Rất cám ơn vì tất cả tội lỗi mày điều gánh dùm tao Ngọc Hà à...! Chỉ cần mày chết thì tao sẽ cao chạy xa bay ra nước ngoài và sống 1 cuộc sống tươi đẹp... hahahahaha...." Từ xa... Lý Đức Viễn ngồi trên mui chiếc xe hơi màu đen bên cạnh là khẩu súng ngắm bắn tỉa, vừa nhìn qua ống nhòm vừa lẩm bẩm cười đắc ý ha hả vì có thể sử dụng Lệ Sa để thủ tiêu đi Ngọc Hà mà tay hắn không bị vấy bẩn vì nhuốm máu.
...........
Tại sở cảnh sát.
"Đây là bằng chứng cho thấy Lý Đức Viễn là hung thủ giết người thật sự. Chiếc áo này có in hằn lên 1 vết máu hình bàn tay ngay cổ áo có thể là nạn nhân đã bám víu vào cổ hắn rồi gục hoàn toàn với nhát đâm ấy. Theo khám nghiệm ADN thì đúng là vết máu của nạn nhân" Nhất Côn nói rồi đặt lên bàn chiếc áo đỏ sậm có bao bọc bởi túi nhựa bên ngoài.
"Vậy ra con tôi không phải là hung thủ đúng không anh Dương" Ông bà Trần mừng rỡ hỏi.
"Chính xác là như vậy, nhưng mà... con gái ông bà bây giờ đã không còn đường lui rồi nhận tội thay cũng có nghĩa là đồng phạm. Ông bà có thể nói cho tôi biết con bé dạo gần đây có biểu hiện lạ gì không?" Nhất Côn ngồi đối diện ba mẹ Ngọc Hà nói.
"Con bé dạo hơn 2 tuần trước có biểu hiện lạ thật, nó ít nói hẳn và không chịu đến công ty như trước... hơn nữa có lần tôi nhắc đến quản lý Lý Đức Viễn thì con bé bỗng dưng giật mình còn làm rơi cả đôi đũa khi đang ăn cơm..." Ông Trần kể lại.
"Hức... anh làm ơn giúp con bé... nó có bao giờ như vậy đâu. Cháu nó ở nhà ngoan lắm... hức. Chỉ có hơi nghịch ngợm một chút chứ không đến nổi phạm tội giết người dã man thế được. Xin anh đấy" Bà Trần ngồi cạnh chồng mình không giấu được nổi đau xót khi con mình như vậy thì liền khóc nấc cầu xin Nhất Côn.
"Ông bà bình tĩnh đi! Hiện tại chúng tôi đang điều tra vụ án lần này. Kẻ tình nghi số 1 của chúng tôi là Lý Đức Viễn chứ không còn là Ngọc Hà nữa, vì tên đấy mới có thù hằn với nạn nhân còn Ngọc Hà thì coi bộ hoàn toàn không biết gì về nạn nhân cả" Nhất Côn vừa nói dứt thì có 1 viên cảnh sát chạy vào báo cáo tình hình cho sếp của mình.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Cover] [Lichaeng] Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy
FanfictionTác Phẩm: Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy Tác Giả: Cỏ Dại Cover: SY-Park Thể Loại: Bách Hợp, Tình Cảm, Ngọt, Học Đường. Link gốc:https://www.wattpad.com/story/204483109?utm_source= ĐÃ NHẬN ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý TỪ TÁC GIẢ.