Chương 30

1K 100 8
                                    

Hình như cậu đã khiến hắn giận thật rồi, Seokjin thấy hắn đi lên trên tận sân thượng và cậu quyết định đuổi theo. Tâm trạng áy náy khiến cậu chàng muốn nói với hắn một lời xin lỗi tử tế, chỉ là chân người kia quá dài và cậu gần như phải chạy hộc tốc mới có thể đuổi theo hắn.

* Kéttt*

Cậu mở cánh cửa sắt lớn trên ấy ra và bước dọc trên khoảng sân rộng lớn, cố gắng tiến đến gần con người đang đứng quay lưng với cậu mà bám vào thành lan can kia, một bóng lưng cô đơn đến lạ và hình như...hắn còn đang hút thuốc.

- Anh...anh Namjoon - cậu vỗ nhẹ lên vai hắn

-...- hắn chẳng nói chẳng rằng, tựa như bơ đẹp Seokjin mà không biểu đạt bất cứ cảm xúc nào

- Tôi xin lỗi...đáng lẽ ra không nên làm thế với anh.

-.....

- Tôi lần sau sẽ không làm thế nữa, sẽ ngồi nói chuyện với anh đàng hàng mà - cậu cố lay lay tay áo hắn.

- Em chẳng có lỗi gì cả - hắn cười- tại tôi bốc đồng mà thôi.

- Không...không có, tôi mới bốc đồng, làm cho anh bị khó chịu.

Seokjin cúi gằm mặt mà cọ cọ hai bàn tay vào với nhau, cậu khá áy náy về việc mình làm ban nãy vậy nên chẳng biết nói gì thêm, lâu lâu chỉ ngước lên nhìn biểu tình của Namjoon một chút mà thôi.

Chỉ là cậu không ngờ được, một hơi ấm phảng phất mùi bạc hà cùng mùi thuốc lá ngai ngái nhưng không khiến cho cậu khó chịu là mấy ngày một gần và người kia dùng đôi tay to lớn mà ôm chặt cậu trong lòng. Dường như đây là một phút mà con người này muốn yếu lòng một chút, sự yếu lòng này thể hiện với riêng cậu, riêng một mình Kim Seokjin mà thôi

- Anh đã chờ em suốt 5 năm...và thật đáng tiếc khi chúng ta gặp lại nhau như thế này.

- Thật xin lỗi....khi không thể nhớ ra anh!

- Chúng không quan trọng bằng việc có em ở bên cạnh.

Seokjin cũng đưa cánh tay của mình mà ôm lại vỗ về hắn, cậu để hắn gục đầu vào vai mình vì mệt mỏi và bất lực, cậu cảm thấy bản thân mình thật có lỗi khi xốc nổi như vậy. Hai người ôm nhau một lúc lâu thì Namjoon cũng dần buông tay, hắn nhìn cậu mà ôn tồn nói, miệng còn nở một nụ cười xoà

- Anh không ép em phải nhớ lại, nếu như em không còn cảm giác gì giữa chúng ta, vậy thì không cần cố gắng vì thứ mình không thích nữa, được chứ?

Có đánh chết mình Namjoon cũng không nghĩ được có lúc mình lại thành bộ dạng rệu rạo thế này, có lẽ việc chờ đợi và nhận lại một sự hụt hẫng đã làm cho tâm tình của Namjoon lại trùng xuống một tầng. Hắn sợ rằng Seokjin sẽ chẳng còn yêu mình nữa và thật gượng ép như thế nào khi hắn chỉ nghĩ đến bản thân mình.

Gỡ bàn tay đang đáp lại cái ôm của mình ra, hắn nở một nụ cười méo mó hết sức có thể. Thái độ bình thản mà đặt hai bàn tay vào túi áo.

- Hôm nay có lẽ người nhà của em về rồi, về nhà chuẩn bị đồ một chút, anh sẽ đưa em về.

Seokjin nhìn Namjoon khuất dần sau cánh cửa sắt mà sững sờ, cậu không nghĩ được người đàn ông này đã tổn thương đến mức nào khi chờ đợi mình suốt một khoảng thời gian dài như thế, và chính bản thân mình cũng chẳng được biết về hắn dù chỉ một chút.

NAMJIN_What's ingredients of our love?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ