20

831 138 48
                                    

Khánh Ván đến V&D Group lấy bản báo cáo thư kí Hoàng nói. Lúc trở ra cô mới để ý đến một phòng làm việc vẫn sáng đèn, Khánh Vân đi đến không gõ cửa trực tiếp mở nó ra.

" Sao giờ này vẫn còn ở đây? " Khánh Vân không hài lòng nhìn người trước mặt mình.

" Tôi chưa làm xong việc. " Kim Duyên hơi bất ngờ khi thấy Khánh Vân đứng ở cửa nhưng cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài.

" Để mai làm cũng được. " Khánh Vân nói.

" Tôi phải nhanh chóng hoàn thành công việc. " Kim Duyên vẫn cúi đầu làm việc không quan tâm đến sự hiện diện của Khánh Vân, hay nói chính xác hơn là cô đang cố gắng lờ đi.

" Cô muốn nhanh chóng rời đi thế sao? " Khánh Vân hỏi có chút đau lòng trong giọng nói.

Kim Duyên dừng bút cuối cùng cô cũng chịu ngẩng lên nhìn Khánh Vân.

" Đó không phải là điều cô muốn sao?" Kim Duyên trả lời.

Một khoảng im lặng giữa hai người, ánh mắt chứa cảm xúc lẫn lộn của cả hai nhìn chằm chằm vào đối phương. Cuối cùng Khánh Vân cũng là người dứt ra trước.

" Xin lỗi...ưm về chuyện sáng nay. " Khánh Vân thở ra một hơi, cô cảm thấy áy náy vì đã nổi giận vô cớ với Kim Duyên.

" Không sao, tôi quên rồi. " Kim Duyên quay mặt đi, chuyện hồi sáng lại ùa về làm cô buồn bực, làm sao cô có thể quên được nhất là lúc cô bắt gặp Khánh Vân đang cười nói cùng một người khác. Đôi khi Kim Duyên cảm thấy mình rất vô lý, rõ ràng quan hệ hiện tại của họ chỉ là đối tác làm ăn không hơn không kém. Vị trí của cô trong lòng Khánh Vân cũng đã không còn như trước vậy hà cớ gì mà Khánh Vân cùng một người con gái khác, người ngoài như cô trong lòng lại cảm thấy bực mình.

" Cô chưa ăn gì đúng không? " Khánh Vân nghiêng đầu hỏi.

" Tôi không đói. Nếu không có gì phiền cô ra ngoài tôi cần tập trung. " giọng Kim Duyên có phần bực bội, rõ ràng bản thân tự nhủ rằng mình không có quyền giận Khánh Vân, nhưng hành động và lời nói của cô thì hoàn toàn ngược lại.

Khánh Vân nghe Kim Duyên đuổi nghĩ rằng cô ấy vẫn còn giận chuyện ban sáng. Khánh Vân chỉ đáp một tiếng " Ừ " rồi quay người rời khỏi phòng làm việc của Kim Duyên.

Đuổi cái là đi - Kim Duyên nắm chặt cây bút trong tay khi nghe thấy tiếng bước chân Khánh Vân rời khỏi phòng.

Khánh Vân đi xuống tầng trệt của toà nhà, thay vì rẽ xuống tầng hầm lấy xe, cô lại đi bộ ra ngoài. Cách đây hai dãy phố có một cửa hàng bán đồ ăn đêm khá ngon, Khánh Vân thừa biết Kim Duyên ham công việc nhất định chưa ăn tối nên cô đi qua đó mua chút gì đó cho cô ấy ăn. Dù sao sức khoẻ cũng là quan trọng nhất. Cô trở về trên tay cầm một túi giấy màu trắng và một hộp sữa không đường. Khánh Vân nhớ buổi tối Kim Duyên sợ béo nên rất ghét ăn đồ có dầu mỡ vì vậy cô chỉ mua đơn giản một chiếc bánh bao và một hộp sữa không đường.

" Ăn đi rồi hãy làm việc. " Khánh Vân đặt túi giấy và hộp sữa lên bàn.

" Tôi tưởng cô phải về rồi chứ. " Kim Duyên ngẩng lên ngạc nhiên nhìn Khánh Vân.

[Vân Duyên] Tình Đầu Khó Phai Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ