24. Càn

302 52 20
                                    

"Nó nghe thấy rồi quay lại thì cả đám chết hết à?"

Patrick cầm tay Lâm Mặc, từ ánh mắt cho đến lời nói đều ngập tràn sự ngờ vực về kế hoạch khủng bố đối phương vừa đề ra. Cậu là điển hình cho kiểu người không thích làm liều, khá giống Lưu Vũ rằng xác suất thành công phải trên 50% mới thực hiện. Còn Lâm Mặc thì cực kỳ ghét kiểu này, tuy nhiên có tính kĩ cỡ nào, ngoại lệ duy nhất là Lưu Vũ cũng đột ngột xuất hiện.

Từ lúc quen biết người ấy, cậu không còn bản tính nông nổi và bộp chộp nữa, hoặc chúng đã tạm thời bị vô hiệu hóa đến vạch mức thấp nhất rồi. Lưu Vũ còn làm cậu vô cùng cảm động khi hưởng ứng nhiệt tình những trò đùa vô vị hay cả những lời khen thưởng cho đứa con tinh thần được tạo ra bởi đầu óc thiên tài của mình nữa. Nói chung Lâm Mặc cậu rất hài lòng, nếu như có được Lưu Vũ làm của riêng thì chắc hẳn sẽ tuyệt vời hơn vạn lần.

Trái lựu đạn tự chế trong tay cứ leng keng tiếng chốt kim loại đập vào vỏ ngoài, Lâm Mặc liếc nhìn Patrick, rồi lại quay sang Nine và Rikimaru. Hai người còn đang trong quá trình hồi sức nhưng chắc cậu vẫn phải làm phiền họ cho ý kiến về vấn đề này. Để có chuyện gì xảy ra còn được dịp đổ thừa.

"Nó đang bận đi tìm Tiểu Vũ rồi, không có ở gần đây đâu.", Nine trả lời, vết xước nơi khóe miệng góp phần tô đậm vẻ lạnh lùng hiếm có, "...cái đó khó mà phá được gì bên trong..."

Lâm Mặc bĩu môi, cũng chẳng phải lần đầu nghe người khác nghi ngờ khả năng của mình, vậy nên nhàm chán xoay xoay chiếc móc sắt có phần thừa thãi. May thay, phản ứng tích cực của Rikimaru làm cậu nhanh chóng vực dậy các nơron thần kinh 'vui vẻ'.

"Đi cùng Patrick. Cách chỗ hai đứa bị dẫn vào không xa đâu. Rẽ trái, thấy đường ống rỗng thì trượt xuống, đừng đứng ở trên ngó không. Dời đám xương sọ khỏi vòng tròn, chặt đứt dây cơ nối đến kén, mang cái cốc trụ lên đây. Sau đó thì có thể rút chốt lựu đạn rồi. Thêm vài ba hoặc mười quả pháo cháy cũng không tồi đâu.", anh bó chặt cánh tay trái lỏng lẻo rồi vòng đầu dây qua cổ đeo lên, chỉ cặn kẽ cho cậu chỗ bày ma trận đang bị bỏ dở giữa chừng.

Lâm Mặc vốn ghi nhớ có chọn lọc, ngoài việc hiểu ý anh cho phép mình sử dụng đạn pháo thì đều là chữ được chữ không, vậy nên nhiệm vụ cao cả này chỉ đành để Patrick gánh vác hết.

Nhìn hai người hay kiếm chuyện gây gổ vậy thôi chứ ghét nhau là thật. Đùa thôi chứ Lâm Mặc thích phong cách làm việc của cậu bạn này phết, vừa hay bù trừ thiếu sót cho nhau nên mới ở chung được đến bây giờ chứ.

"Nghe chưa? Tôi không muốn cùng cậu hóa thành đống tro trở về với đất mẹ đâu nên làm ơn nhắc nhở giùm. Cảm ơn."

Patrick mỉm cười, thầm nghĩ người nọ ngoài việc giỏi chế tạo những thứ vô dụng thành các cỗ máy ra thì độc mồm là lợi hại nhất.

"Vừa hay tôi chỉ muốn hóa tro cạnh Lưu Vũ thôi. So, I got it."

Lâm Mặc thân thiện cười đáp lễ, đi được nửa đường mới quay đầu lại, "Nói tiếng Anh câu nữa là trái lựu đạn này vô họng liền. Ngoài ra, Tiểu Vũ là của tôi."

.

Với sự vững vàng hiếm có khi chưa từng rời khỏi vị trí thứ tư trên các bảng xếp hạng thể lực, Mika khom người, nhảy từ vách đá cao tít xuống mặt đất một cách dễ dàng. Mặc dù khoảng cách đã được kéo dài đáng kể nhưng không thể vì vậy mà chủ quan. Tốc độ chẳng hề giảm, anh ngoái đầu tìm kiếm thứ đen sì tởm lợm vừa ráo riết đuổi theo họ, giờ chắc đang được Bá Viễn giữ chân lại.

[INTO1] Even In The DarknessNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ