Tập 17: ôm mộ

365 30 1
                                    

Na Uy vừa lên tiếng, bên cạnh người cũng đồng thanh, Lâm Dư đột nhiên sắc mặt giận dữ nói:

"Đi! Ta bảo các ngươi đi đi! Ta bây giờ đã không còn gì, các ngươi ở bên cạnh ta sẽ chết đó... ha ha... sẽ hết rất thảm nha" 

MỘt vài người nhìn nhau, không lẽ tin tức là thật cái này thái tử điên thật rồi, bọn họ là trung thành, nhưng cũng không muốn theo cái người điên, Lâm Dư giả điên, một hồi khóc một hồi thét, mắng bọn hắn đầy đầu, một vài người do dự đứng lên mà nói:

"Thái tử, ngài sẽ luôn là thái tử trong lòng chúng ta, nếu ngài có cần gì, hãy tìm đến chúng ta"

Nói rồi để lại thái tử đi mất, thái tử vẫn cười hề hề chỉ có ba người, đó là một ông già tóc đã trắng, một đứa bé tóc đỏ,  cùng một cái rất quen thuộc người.

Lâm Dư  lúc này mới lạnh nhạt nhìn bọn họ, vẫn không nói gì trong đó lão già bỗng nhiên lên tiếng, ông ta đã rất già:

"Cái mạng này là Hoàng tử cứu, họ nên nó là của Hoàng tử. Trừ khi thần hết đầu rời nếu không thần sẽ không rời đi Hoàng tử." 

Lâm Dư trầm ngâm một lúc lâu, thấy họ vẫn quỳ, rất lâu sau mới thở dài, giọng nói như cũ lạnh nhạt:

"Các người sẽ hối hận"

 "Chúng thần sẽ không"

Lão đầu cười nói, lão đã rất già, năm đó là một lưu dân ăn mày, được Lâm Dư khi vừa mới xuyên, trong lòng có trắc ẩn mà cứu, mà ở kiếp nào lão già này đều vô cùng trung thành, đối với y không rời không bỏ, cho nên Lâm Dư kiếp nào cũng nguyện thu lưu lão già này. Lão già không có họ không có tên, lão nói lão già, nên quên rồi, Lâm Dư đặt tên cho lão, họ Lâm, tên Thương.

Thường gọi lão là Lão Thương, lão Thương tính tình gàn dỡ, cọc cằn, gặp người là chửi, gặp người là cười, thậm chí có chút hung ác, lão dù già nhưng còn rất hăng, có thể giết người, đao của lão một khi vung lên đầu người liền rớt xuống.

Ngoài ra còn có Na Uy, Na Uy là dị tộc, từ nhỏ bị bỏ rơi, thường xuyên bị ức hiếp, là một nô lệ, nhưng vì tính tình cương quật, mỗi lần khi nhục liền sẽ cắn người, nên bị chủ nô trả lại nhiều lần, Lâm Dư đã là chủ nhân thứ ba của cậu ta rồi, ai cũng khuyên y không nên thu nhận cậu ta. Chính là không hiểu vì sao Lâm Dư vừa nhìn liền rất có thiện cảm với Na Uy, mặc kệ người khác nói gì đều thu nhận.

Na Uy khoảng thời gian đầu rất đáng sợ, dám tiến gần cậu ta, cậu ta liền sẽ cạp cho một phát, Lâm Dư phải dùng thời gian ba năm mới có thể lại gần cậu ta, nhưng mà nỗ lực không phụ lòng người, Na Uy từ nhỏ thông minh, cậu ta rất nhanh chóng thông hiểu ngôn ngữ vương quốc, hơn nữa rất lanh lợi, trong nhà sẽ quan gia, còn sẽ đánh võ...

Mà còn lại quen thuộc người không ai khác là Trịnh Thâm, Trịnh Thâm cũng là Lâm Dư nhặt lấy ở ngoài đường. Lúc đó bởi vì một số biến cố gia tộc, hắn bị ám sát, trên đường người bảo vệ hắn liều mình mà chết, trong ngực hắn chỉ ôm mỗi lệnh bài biểu hiện thân phận, hắn lúc đó mới sáu tuổi, liền ăn mày ngoài đường, chịu đủ khi dễ.

Là Lâm Dư cứu hắn, nhặt hắn về. Lúc này Trịnh Thâm cũng không rời đi, chính là Lâm Dư nhìn hắn một cái, sau đó chỉ đỡ Na Uy cùng Lâm Thương dậy, còn Trịnh Thâm như cũ quỳ ở đó. Hôm nay trời như cũ rất lạnh, Trịnh Thâm lúc này cũng chỉ mới mười bốn tuổi, hắn cúi đầu, không một lời chất vấn, lẳng lặng mà quỳ.

Sư phụ đừng hắc hóaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ