Chương 9

14 0 0
                                    

" Phúc Chính, muốn ăn quả hồ đào không ?" Nữ nhân mặc lam y đứng dưới ánh nắng vẫy tay, sau đó đặt vào tay hắn mấy quả hồ đào. Dường như ánh nắng quá gay gắt, hắn không tài nào nhìn được rõ nàng là ai.

" Để ta tách vỏ cho ngươi." Nàng lấy mấy quả sau đó tách ra, đặt lại vào tay hắn, " Hôm nay Doanh Minh cho ta mấy quả hồ đào, ăn rất ngon, ngươi nhất định phải ăn đấy."

" Phúc Chính, ngon không ?" Nàng đút vào miệng hắn một quả, hắn theo bản năng ăn, nhưng hề có một vị gì. Chẳng hiểu sao miệng vẫn trả lời rằng "ngon."

" A Hoà."

" A Hoà."

Có tiếng ai đang gọi tên, hắn nhìn thấy toàn thân đau nhức, sau lưng đang không ngừng đau đớn, nữ nhân kia đứng trước hắn, hai mắt chảy đầy lệ. Tiếc thật, lúc ra đi cũng không chịu cho hắn một cái ôm. Hắn ngã xuống, nghe tiếng linh hồn mình rời đi.

" Ngươi muốn gặp nàng sao ?" Lại là ai đây.

" Bất cứ giá nào cũng muốn được gặp lại nàng."

" Được."

Hào quang sáng chói chiếu qua mắt, hắn nheo lại sau đó giật mình. Doanh Chính thở dốc, cả người ướt đẫm mồ hôi, hắn dường như cảm nhận được nỗi đau âm ỉ sau lưng. Hắn có một giấc mơ thật kì lạ. Trong mơ nữ nhân ấy có giọng nói giống A Hoà, nhưng người nàng gọi tên lại không phải hắn.

Trời vẫn chưa sáng, hắn không thể nào ngủ lậu. Chợt hắn đi ra ngoài hồ cá bên tẩm điện, trong đêm, ánh sao cùng trăng giăng mắc trên tấm vải đen tuyền. Hắn nhớ lúc nhỏ, hắn hay cùng Mạch Hoà ngắm sao, hắn không thấy bầu trời sao này có gì đặc biệt cả nhưng A Hoà lại rất thích. Có lần hắn vì buồn chán mà ngủ gục trên người nàng, trong cơn mơ màng, dường như có một giọt nước rơi xuống, hắn nhìn lên, A Hoà đang khóc. Rốt cuộc bầu trời sao này ẩn chứa niềm đau gì khiến cho ma nữ của hắn phải rơi lệ. Đêm đó, hắn vì giọt nước mắt ấy mà không ngủ được, im lặng kê đầu trên đùi nàng, lặng nghe tiếng đêm đau khổ.

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn không hiểu được vì sao nàng khóc. Thỉnh thoảng hắn nhìn thấy nàng đôi lúc ngây người nhìn ngắm hắn, giống như đang muốn xuyên qua hắn tìm kiếm dáng hình của ai. Hắn đã từng nghĩ, ma nữ của hắn là bí mật mà hắn giấu đi, là bảo vật mà hắn ăn trộm được từ trong cung cấm, nhưng chỉ không ngờ, nàng không phải chỉ là của riêng hắn.

Năm mười lăm tuổi, phụ hoàng đã gọi hắn đến. Phụ hoàng không yêu thích ai cả, ngài luôn đối xử lạnh nhạt với mọi huynh đệ, nhưng hôm nay lại gọi riêng hắn. Phụ hoàng ngồi trên thư án, một tay chống cằm nhìn hắn chằm chằm.

" Doanh Chính nay lớn rồi, không biết đã có ý trung nhân chưa ?" Phụ hoàng hỏi, ánh mắt suy xét.

Doanh Chính biết mình cất giấu một người trong tim nhưng ở hoàng cung này, ngoài hắn ra không ai có thể thấy được nàng. Hắn cũng hi vọng không một ai có thể biết đến ma nữ của hắn.

" Bẩm phụ hoàng, nhi thần không có ạ."

Phụ hoàng không trả lời, ngài đứng dậy, kéo tấm vải che một bức màn lớn xuống, bức tranh về một nữ nhân mặc hắc y xuất hiện, Doanh Chính ngây ngốc, nữ nhân đó chính là A Hoà. Phụ hoàng nhìn biểu cảm của hắn, " Đây là Mạch Hoà, ma nữ của ta."

Mộng thiên kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ