Mạch Hoà nằm yên trong chăn, cô cảm giác có người đang quan sát mình, sự sợ hãi xuất hiện nhưng tiếng sấm rền ở ngoài mới là thứ khiến cô e ngại. Đến khi cảm giác đó biến mất cô liền lén thả chăn ra, lấy gối kê vào trong chăn thành hình người rồi lặng lẽ trốn ra khỏi phòng bệnh. Vì gần đây tinh thần cô ổn định nên bọn họ không khoá phòng nữa, cô vẽ chú thuật trên tay, người trở thành mờ ảo. Cô làm sao không biết tên bác sĩ Doanh Chính kia có ý đồ với cô, xem ra cô nhất định phải cảnh giác hắn.
Đi trong mưa, người đã ướt sũng, cô biết một ít chú thuật nhưng chỉ là thuật phòng thân. Để ra được khỏi nơi này không phải dễ dàng. Cô đã để ý, xe chở nguyên liệu cho bệnh viện cứ đúng chín rưỡi đêm sẽ tới và mười rưỡi đêm
rời đi, cô lợi dụng lúc bọn họ không ở đó liền leo lên thùng xe. Sau khi thuận lợi rời khỏi bệnh viện thì cô nhảy xuống bên đường, hai đầu gối vì va đập mà trầy xước, máu chảy không ngừng nhưng cô lại mặc kệ. Nước mưa xối ướt người, cô lén trở về nhà cũ, xem ra mấy ngày nay những người kia vẫn chưa đến đây phá phách.Nước mưa đã làm cho vết thương không chảy máu, cô lấy thuốc tự rửa vết thương rồi băng bó. Thay đồ trên người, để mặc tóc ướt rồi nằm xuống trên giường, nước mắt tự động chảy xuống. Bên tai không ngừng vang lên rất nhiều giọng nói.
" Con bé kia trở lại rồi."
" Sao trên người nó lại mang hơi thở của ..."
" Đừng động vào nó."
" Bọn mày tránh xa đi."
Lại là chuyện của mấy linh hồn chết oan mà, Mạch Hoà nhắm mắt lại, sau đó ép bản thân đi vào giấc ngủ. Một giấc ngủ say đó cô không hề biết có người đã xuất hiện, nhìn mái tóc ẩm ướt của cô mà chậc lưỡi, anh đi tới bên cạnh, sử dụng chú phép giúp hong khô tóc cho cô.
" A Hoà, cần gì phải làm thế chứ ?" Doanh Chính để cô nằm trong lòng mình, dùng chú phép làm ấm người cho cô. Anh không nghĩ cô sẽ trốn đi trong đêm như vậy, nếu không phải anh sớm đã cho người theo dõi trước thì có lẽ cũng sẽ bị cô lừa.
Người trong lòng lên cơn sốt, cả người nóng hầm hập, cơ thể anh lại lạnh giá, cô xem anh như thứ giải toả, tay ôm chặt lấy eo anh. Doanh Chính ôm cô trong lòng, người hơi cúi xuống, môi chạm vào trán của cô. Có cô ở trong lòng như vậy khiến anh không muốn tách rời, hoá ra anh bán linh hồn mình cho địa ngục chỉ là để tham luyến hơi ấm này của cô.
Giấc ngủ đó, Mạch Hoà ngủ rất sâu, lần đầu tiên sau rất nhiều năm cô mới không bị oán linh kêu gào, không mơ thấy giấc mơ kì dị. Dường như có ai đó vỗ về, chăm sóc cô, cô tham lam sự tươi mát ở người đó, dường như giống như ở ngày hè, tìm được cây kem mát lạnh. Cô không muốn cho ai cây kem đó, chỉ giữ chặt nó cho riêng mình.
....
Mạch Hoà tỉnh dậy, cả người êm ái lạ thường, tóc để qua đêm mà đã khô, may mắn cô không bị đau đầu. Vệ sinh cá nhân sạch sẽ sau đó liền đi ra ngoài. Ở khu phố này, những kẻ ở đây đều không thích cô, thứ nhất là e ngại việc cô có bệnh, thứ hai không hiểu ai đồn đại mà nói rằng bất cứ ai gần gũi với cô sẽ có kết cục không tốt.
![](https://img.wattpad.com/cover/151635399-288-k841279.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Mộng thiên kiếp
RomanceNhân vật chính: Chính (?) - Mạch Hoà (?) Thể loại: nhiều kiếp, ngược, OE. P/s: toàn bộ câu chuyện đều được kể dưới góc độ của nhân vật phụ, cặp đôi chính sẽ không đc chăm chút mà câu chuyện của họ sẽ diễn biến theo ý tác giả. Có tất thảy 4 hồi, hồi...