Chap 30

4K 676 81
                                    

Dựa theo địa chỉ mà bác sĩ Akira đã đưa, Takemichi cầm trên tay tờ giấy nhỏ mon men dọc mấy con đường trong thành phố, phải đi hỏi những người dân xung quanh xem coi có biết chỗ này là nằm ở đâu hay không. Mất gần luôn một nửa thanh xuân thì cậu mới thở hì hục như con trâu nước, mắt xanh trừng trừng nhìn tấm biển của quán cà phê mà mình cần tìm đang treo lủng lẳng phía trên như muốn trêu ngươi.

Cùng là con người nên có cần phải làm khó nhau như vậy hay không chứ? Cái thành phố to tổ chảng thế này thì cứ hẹn đại một chỗ nào đó đi, cần gì phải đi đến cái tiệm trong hốc trong kẹt thế này đây.

Làm người ai lại làm thế chứ?! Cuộc sống đã phức tạp rồi thì xin hãy làm những chuyện khác đơn giản đi không được hay sao?

Takemichi phê bình sâu sắc ông nội nào lựa cái vị trí đắc địa như thế này để mở tiệm lắm luôn, báo hại một đứa mù đường như cậu tìm thấy cái tiệm này muốn lòi con mắt....

Nhịp nhịp chân cho đỡ mỏi một chút rồi mới đưa tay đẩy cửa vào bên trong, mùi hương đậm đà của cà phê rang xây thoang thoảng nơi đầu mũi khiến cho tinh thần uể oải của cậu vì thế cũng tốt lên đôi chút. Thôi kệ, nhìn sơ qua một lượt thì cách bài trí khá là đẹp và ấm áp, quả thật là nó rất thích hợp cho những người muốn tìm không gian yên tĩnh.

Takemichi tự nhận bản thân luôn có tâm hồn già cỗi rồi nên không chịu nổi mấy chỗ giật cà đùng cà đùng của đám trẻ bây giờ, chỉ có thể thoải mái lui tới mấy chỗ càng ít người càng tốt.

- Hanagaki ở đây nè!

Đưa mắt nhìn sang phía giọng nói đang gọi tên mình, Takemichi liền thấy bác sĩ Akira đang đứng dậy vẫy tay ra hiệu với mình liền đi thẳng về hướng đó.

Từ lúc đứng ở cửa ngoài cho đến lúc cậu yên tĩnh gật đầu chào rồi ngồi vào bàn, không một giây phút nào anh rời mắt được khỏi cậu trai trẻ này. Người này so với lần đầu gặp mặt quả thực là đã ốm hơn một chút rồi.

- Đã lâu không gặp, Hanagaki. Dạo này cậu ổn chứ? Hiện tại cậu đang sống ở đâu vậy?

Sau khi gọi cho bản thân một ly nước ép táo, Takemichi lúc này mới chú ý đến câu hỏi của người trước mặt. Cậu nhíu mày nhìn trước nhìn sau một hồi, thấy không có ai có dáng vẻ như đang theo dõi bọn họ thì mới dám buông lỏng cảnh giác rồi nhẹ nhún vai.

- Cũng không quá tệ, ăn ngon ngủ tốt nên mới có thể hẹn gặp mặt anh đấy. Đừng lo cho tôi mà hãy tự lo cho bản thân đi kìa.

Takemichi uống một ngụm nước rồi đưa tay chỉ chỉ vị bác sĩ.

- Lần trước thấy anh sức sống phơi phới sao lần này gặp lại như con ma lem thế kia? So với người bệnh sắp chết như tôi thì anh lại càng giống hơn, mặt mày hốc hác, quầng thâm mắt to như cái quai chảo vậy, tóc tai thì bù xù bởi vậy không ế mới là lạ.

Cái vụ ế trường kì, ế bền vững này là do anh ta tự kể cho cậu nghe khi mà cậu vẫn còn trong bệnh viện. Tưởng đâu là mỹ nam an tĩnh thế mà lại là một cái lắm mồm không dứt, lúc cậu bảo hãy im lặng một chút đi thì lại nói là sợ cậu buồn chán không có người trò chuyện đâm ra tự kỷ.

Quãng Đời Còn Lại Xin Được Bình Yên (AllTake)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ