Chap 45

3.1K 573 18
                                    

Nhanh chân rời khỏi phòng của Rindou, nhưng khi chỉ vừa mới rời khỏi nơi cánh cửa vừa đóng lại thì bước chân của cậu cũng dần chậm hơn rồi dừng lại, lam nhãn lặng lẽ nhìn về phía nơi mà mình vừa mới rời đi.

Hỏi cậu có còn quan tâm không hay sao?

Thật sự thì câu hỏi đó quá khó để trả lời, Takemichi cậu trước giờ chưa từng được gần gũi tiếp xúc với ai nên cậu cũng không biết nên quan tâm một người là như thế nào nữa. Nếu như lúc trước nói về việc chăm sóc cho Nanase kia thì đó chẳng thể gọi là quan tâm được mà chỉ đơn giản là làm tròn bổn phận của một người anh mà thôi.

Yêu thương đứa trẻ đó...cậu một chút cũng không có nhưng không hiểu vì sao bản thân cứ thế lại luôn phải để tâm đến rồi lại chẳng thể bỏ rơi được.

Cậu có thể thật tâm lo lắng cho một người nào đó trong khi chính cậu lại vô tâm bỏ mặc bản thân hay không?

Cậu....không muốn trả lời câu hỏi kia chút nào nên đành phải lấp liếm nó đi. Ban nãy nhìn thấy thái độ của Rindou, cậu mơ hồ cảm thấy có lẽ bản thân đã vô tình khiến người kia tổn thương rồi nên cảm giác lúc này của cậu cũng chẳng dễ chịu là bao.

- Thôi, tới đâu thì tới đi...mà bỗng dưng lại có chút đói bụng.

Bàn tay gầy gò áp lên phần bụng mà xoa xoa vài cái, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào những khung cửa sổ khiến cho Takemichi vì lạnh mà rùng mình nhẹ, những tán lá trên những cành cây bên ngoài thì loạt xoạt vang lên rồi thi nhau rụng xuống nền đất bên dưới.

Có lá rụng kìa....

Như suy nghĩ ra được điều gì đó, Takemichi nhoẻn miệng cười rảo nhanh bước chân một chút rồi lại thành ra chạy luôn trên hành lang thẳng tiến về phía nhà bếp.

- Mình nhớ hình như là vẫn còn mà nhỉ.....Ah! Đây rồi!

Lục lọi một chút bên trong tủ lạnh, cậu vui vẻ ôm ra một túi khoai lang to đùng được mua từ đợt giảm giá nhưng trong nhà không ai ăn thứ này nên vẫn cứ cất mãi, nay đã có cơ hội được ăn chúng rồi.

Ôm túi khoai lang to đùng cùng một hộp diêm nhỏ đút vào túi quần và xách theo một thùng nước trên tay, cậu nhanh chân chạy ra phía sau ngôi nhà rồi đặt túi khoai xuống ngay bậc thềm ở ngoài sân, tay cầm cây cào lá bắt đầu gom tất cả lá rụng rồi dùng que diêm bật lửa lên bắt đầu nướng khoai.

Trời lạnh mà được ăn khoai nướng thì còn gì bằng!

Vừa nghĩ, Takemichi liền hí hửng cho vào bên trong đám lá đang bập bùng lửa bốn củ khoai rồi dùng que gỗ chọt chọt vài cái.

Thời tiết se lạnh có đám lửa nhỏ sưởi ấm, lại còn có khoai ăn thật sự rất giống như được đi cắm trại vậy đó. Cậu cũng muốn được tận hưởng cảm giác được đi cắm trại một lần cho biết như người ta, tiếc là từ nhỏ đến lớn không được một lần trải nghiệm cảm giác đó.

- Mùa đông sắp đến rồi....vậy là đã sắp hết một năm rồi sao? Nhanh thật đấy.

Lặng lẽ co đầu gối rồi ôm lấy nó nghe lấy âm thanh của những tán lá rơi rụng cùng tiếng tí tách của đốm lửa rồi lại ấu trĩ đếm số sao trên trời, trong lòng bỗng dưng trống rỗng rồi Takemichi lại nghĩ đám lá đó thật sự rất giống bản thân mình.

Quãng Đời Còn Lại Xin Được Bình Yên (AllTake)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ