Chap 29

4.1K 715 38
                                    

Cuộc gọi kết thúc bằng tiếng nói vội vã đồng ý của bác sĩ Akira, anh vốn định hỏi thăm xem dạo này cậu sống như thế nào hay là đang ở đâu thì Takemichi đã nhanh chóng tắt máy trước.

Trầm ngâm nhìn chiếc điện thoại trên tay, trong lòng cậu hiện tại đã rối như tơ vò vì không biết quyết định sẽ đi gặp người kia của mình là đúng hay sai. Bác sĩ Akira là người phụ trách sức khỏe của Nanase, cũng bởi vì vậy mà anh ta cũng có dính dáng khá nhiều với mối quan hệ của cha mẹ cậu. Sẽ không ai có thể đảm bảo rằng anh ta sau khi gặp được cậu thì sẽ báo cáo trở ngược lại với gia đình cậu hay không.

- Tôi mong là anh sẽ không làm những chuyện bán đứng tôi như vậy...

Bây giờ cũng chỉ mới là giữa trưa, nếu như cậu tranh thủ đi ra bên ngoài sớm một chút thì chắc chắn vẫn sẽ kịp giờ làm cơm chiều. Thêm nữa, hôm nay cũng đã lỡ hứa với Rindou là sẽ sang phòng của hắn nên làm gì thì làm, cậu phải sắp xếp cho xong mọi chuyện trong hôm nay trước đã.

Đi đến chỗ treo quần áo, Takemichi lấy ra một chiếc áo khoác cùng một cái mũ rồi đội lên đầu, cho vào trong túi quần một ít tiền để lát nữa trả tiền xe bus nữa rồi mới rời khỏi phòng. Nhìn tủ quần áo chẳng có bộ nào đúng size của mình, Takemichi cũng không biết đây là đồ của ai và đã được để trong đây từ bao giờ nên chỉ lấy mặc đại mà thôi.

Mà dù gì nơi này vốn dĩ cũng từng là nhà kho, đồ đạc trong đây cũng toàn là đồ cũ mà thôi nên chắc cậu có lấy để sử dụng thì có lẽ cũng sẽ không có ai thấy phiền đâu nhỉ?

Mở cửa ra nhìn ra khoảng không hành lang vắng lặng không có bóng dáng của bất cứ ai nhưng Takemichi vẫn là cố gắng đi nhẹ nhàng không phát ra bất cứ tiếng động nào. Giờ này tất nhiên sẽ chẳng còn ai ở nhà cả ngoại trừ Kazutora cùng Mitsuya nhưng hai người đó vốn luôn bề bộn với công việc nên chắc cũng sẽ chẳng rời khỏi phòng của mình đâu.

- Takemichi, cậu tính đi ra ngoài hả?

- M-Mitsuya?!

Takemichi đã đi được xuống cửa ngồi ngay bậc thềm để thay vào chân đôi giày thì có ai đó chọt nhẹ vào lưng của cậu khiến cậu giật nảy mình.

Ôi là trời! Là người chứ có phải là vong hồn đâu mà sao bước chân chẳng nghe ra tiếng động gì vậy chứ!

Takemichi sợ muốn đứng tim, trong đôi mắt tràn ngập sự khó hiểu của Mitsuya, Takemichi hai tay ôm ngực trấn an tâm hồn mong manh dễ vỡ của bản thân mình.

Mấy người trong nhà này bị làm sao á! Cứ thích cùng nhau đồng loạt chơi trò xuất hiện sau lưng người khác mãi thôi.

- T- Tôi đi ra ngoài mua chút đồ liền sẽ trở về ngay. Anh có cần gì không, có gì tôi sẽ mua giúp luôn cho.

Takemichi hai mắt tròn xoe, bàn tay nhỏ lọt thỏm trong ống tay áo của chiếc áo khoác rộng thùng thình, ống quần thì được kéo cao lên lộ hai mắt cá chân nho nhỏ, chân thì mang đôi giày to không vừa size của mình.

Nhìn tổng thể một lượt, Mitsuya môi hơi câu nhẹ, trong lòng cố gắng kìm nén không bật cười nếu không lại sợ cậu trai nhỏ trước mặt tức giận thì sẽ ra sao đây.

Quãng Đời Còn Lại Xin Được Bình Yên (AllTake)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ