Chap 33

3.5K 649 73
                                    

Người ta thì chạy đứt hơi muốn sùi bọt mép, cha nội chạy xe bên cạnh thì cứ cà rỡn mãi khiến Takemichi vừa mệt vừa tức lồng ngực.

- Sao nào? Nếu như muốn tôi giúp thì mau nói một tiếng đi chứ? Sắp bị thằng sau lưng tóm được cái lưng quần rồi kìa.

Takemichi vừa chạy vừa quay mặt ra phía sau xem thử thì cái tên to như cột đình đang đuổi theo mình quả nhiên là ngày một gần rồi, nếu như mà bị tóm được thì cậu chỉ có nước quay về mà xơi cám heo thôi.

- Hộc....mau...mau giúp tôi đi Hanma! Tôi mệt sắp đứt hơi rồi!

- Ok nhóc lùn!

Vừa được trêu chọc người cho đã cái nư, vừa được nghe người ta run giọng thành khẩn mếu máo(?) xin mình giúp đỡ, không hiểu sao đâu đó trong gã lại cảm thấy sướng rơn người, lâu rồi mới được vui vẻ thế này kia mà.

Hanma vừa dừng xe thì Takemichi liền hiểu ý nhanh chóng nhảy tọt lên yên sau mà ngồi, chưa kịp để cho cậu đội cái mũ bảo hiểm được Hanma treo làm kiểng ở phía sau thì gã cứ thế mà phóng ga một đường chạy như bay khiến cậu xém chút thì đã rớt như bịch muối xuống mặt đường rồi.

- ÔNG BÀ CỐ NỘI NHÀ ANH, CÓ PHÓNG XE THÌ CŨNG PHẢI BÁO CHO TÔI MỘT TIẾNG KIA CHỨ!!!!!

Khác với biểu hiện sợ mất mật nhắm tịt hai mắt của Takemichi, Hanma ngồi phía trước phấn khích cười ha hả. Thấy tên nhóc phía sau chỉ đưa tay nắm mỗi vạt áo của mình, Hanma đột nhiên có chút bất mãn. Gã với tay ra phía sau rồi bắt lấy bàn tay của Takemichi còn cậu thì do đang nhắm tịt hai mắt của mình lại nên chỉ cảm nhận được tay mình đang bị người khác nắm lấy.

- G-Gì vậy?

- Phải ôm eo chứ không phải là nắm áo tôi đâu, người thì như tờ giấy gió thổi một cái cũng bay nên phải ôm cho chặt vào mất công rớt khỏi xe thì ai mà chịu trách nhiệm đây?

Nắm lấy bàn tay của Takemichi, nó cũng không phải là dạng mềm mại như tay con gái, gã cảm nhận được bên trong lòng bàn tay có khá là nhiều vết chai sần cùng một vài vết thương nhỏ đã để lại sẹo như thể bàn tay này trước kia đã làm qua rất nhiều công việc nặng nhọc vậy.

Nhìn vào gương xe, cảm thấy có vẻ không còn ai đuổi theo cả hai bọn họ nữa nên Hanma cũng thả chậm tay lái hơn, dù chạy vẫn còn khá nhanh nhưng cũng chỉ như là đang đi hóng gió thôi. Sự thay đổi về tốc độ này cũng đã khiến Takemichi chú ý, cậu thở phào nhẹ nhõm muốn rút tay ra ngồi thẳng lại để hít thở cho thoải mái nhưng kì lạ thay là Hanma thế mà mãi không chịu thả tay của mình ra.

- Hanma, buông tay tôi ra đi.

Dùng bàn tay còn lại không bị nắm chọt chọt vài cái vào lưng của người trước mặt, tay cậu bị người kia bao lấy đến độ sắp vã mồ hôi đầy lòng bàn tay luôn rồi, cậu muốn lau chúng đi.

- Ngồi im đi không thôi tôi hất nhóc xuống xe đó.

Nói rồi Hanma liền nhanh chóng đút tay cậu cho vào túi áo khoác của mình.

- Sao lại để tay lạnh như vậy kia hả? Đút vào trong đây đi cho ấm.

Hành động này khiến cho cậu có chút khó xử nhưng khi thấy Hanma cũng vì chỉ là có ý tốt đối với mình nên cậu cũng đành ậm ừ ngoan ngoãn ngồi im.

Quãng Đời Còn Lại Xin Được Bình Yên (AllTake)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ