Chap 42

3.3K 586 66
                                    

Đi đến đâu thì gió mới có thể ngừng lại đây?

Tôi chỉ muốn nói rằng xin người đừng ngần ngại biến tôi thành tro tàn.

Màn đêm dày đặc đang dần buông xuống che lấp mọi thứ.

Tại sao tôi lại luôn cố chấp đến như vậy đến nỗi khiến bản thân chẳng còn đường lui như thế này?

Lạc lõng giữa những cơn sóng dập dờn mênh mông.

Thôi thì mọi thứ đều đã nguội lạnh cả rồi, không còn ý nghĩa gì nữa.

-----------------Sự thú nhận------------------

Cốc Cốc!

- Con trai, là mẹ đây, con mở cửa cho mẹ có được không?

Xốc lại tinh thần có phần hơi hỗn loạn, Nanase đứng dậy đưa tay mở khoá cửa để cho mẹ của mình bước vào, bản thân thì trở về ngồi dựa lưng vào thành giường.

Trên tay cầm theo một ly sữa còn toả khói nghi ngút, bà cẩn thận bước vào nhìn thấy con trai nhỏ hôm nay không còn làm loạn đòi tìm anh như mọi hôm mà vô cùng im lặng ngồi trong phòng cả ngày khiến bà vô cùng yên tâm cũng như đỡ rước thêm một số phiền phức không đáng có vào người.

- Sao hôm nay tự dưng lại khoá cửa vậy con? Thường ngày con vẫn để cửa mở kia mà?

Không biết có phải do ban nãy nghe được những lời nói vô tình của mẹ về anh trai hay không mà đôi mắt với sắc đỏ lẫn khuất bên trong dần thêm một phần nguội lạnh cùng một chút chán ghét, nó cứ thế lẳng lặng nhìn người phụ nữ trước mặt mình như thể muốn tìm kiếm một điều gì đó.

Tại sao bản thân lại không nhận ra từ sớm kia chứ?

Gia đình Hanagaki này khi những đứa trẻ được sinh ra đều mang đặc trưng là mái tóc màu nâu nhạt cùng đôi mắt màu đỏ rượu, duy chỉ có Takemichi là mang theo sắc đen như gỗ mun cùng đôi mắt xanh thẳm không giống một ai cả....

Có lẽ là do bản thân qúa ngây thơ mà không nghi ngờ bất cứ điều gì, chỉ luôn tin tưởng một cách mù quáng những gì mà người khác nói. Nếu như hôm nay không nghe trộm được cuộc đối thoại giữa cha và mẹ thì có thể giờ này nó vẫn sẽ còn nghĩ Takemichi thực chất chính là anh ruột của mình.

Ai cũng giả dối cả....

Chỉ có Takemichi là luôn yêu thương nó thật lòng mà thôi.

Có lẽ chuyện anh trai bỏ đi mà không thèm một lần quay trở về gặp nó cũng là do hai người họ mà ra.

Thấy con trai không có ý định trả lời, bà cũng chỉ nghĩ rằng có lẽ thằng bé đi ra bên ngoài rồi khi trở về phòng thì vô tình bấm chốt cửa lại thôi nên cũng không gặng hỏi gì thêm nữa.

-Nanase này, từ nhỏ đến giờ con ít được đi ra bên ngoài...giờ con cũng đã khoẻ mạnh rồi, không còn bệnh tật gì nữa nên hay là dịp này mẹ con ta cùng nhau ra nước ngoài du lịch một thời gian nha con?

Quãng Đời Còn Lại Xin Được Bình Yên (AllTake)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ