Chap 65

2.8K 479 30
                                    

- Đùa vui cũng có mức độ thôi Shiba Taiju.

Takemichi nghiêm mặt nhưng vì vẫn còn đau đầu nên vẫn cố gắng để lồm cồm ngồi dậy sau khi đã bình tĩnh lại tâm trạng, cậu bắt đầu ngó quanh phòng xem bộ đồ hôm qua của mình mặc được treo ở đâu để thay ra chuẩn bị đi về.

- Tôi không có tâm trạng để đùa giỡn hay gì cả, cậu cứ thử nhìn thẳng vào mắt của tôi đi.

Gã to con đứng chắn trước cái giá nhỏ treo quần áo bên trong phòng bệnh, thân hình to lớn ấy ban đầu khiến cho Takemichi luôn có cảm giác an tâm giờ đây lại thấy nặng nề một cách lạ lùng.

Đôi mắt màu cát vàng tĩnh lặng không một chút dao động nào như thể đang muốn được người đối diện nhìn xoáy thẳng vào trong linh hồn, như muốn được khẳng định rằng những lời mà chủ nhân của nó vừa nói ban nãy tất cả đều là sự thật, không hề có một chút giả dối nào cả.

Takemichi nhẹ mím môi một cái, trong lòng cậu là một mảng xao động ngổn ngang không ra hình thù, ánh nhìn ấy cứ như thể đang từng chút từng chút một âm thầm phá vỡ cái lớp phòng ngự trong tim mà cậu đã xây nên bao năm qua. Tuy nhiên trước khi để cho bản thân mất đi hoàn toàn lớp phòng ngự ấy, Takemichi đã lén dùng tay bấu lấy cánh tay của mình thật mạnh để thoát ra khỏi sự thôi miên trong cái sắc vàng ấy.

- Chúng ta hãy nói về chuyện này sau đi.

Cậu cứ vậy mà vòng ra sau lưng gã cầm lấy bộ đồ rồi mặc lên chuẩn bị ra về. Đã nằm trong viện một đêm rồi mà không nói với ai trong nhà tiếng nào, giờ cậu đang suy nghĩ làm sao để có thể trả lời câu hỏi nếu như bọn họ hỏi đây này.

- Để tôi đưa cậu về, ít nhất là tôi muốn tận mắt thấy cậu vào tận nhà thì tôi mới yên tâm.

Nhìn thấy Takemichi khuôn mặt vẫn còn vương nét mệt mỏi, gã thật sự chẳng muốn nếu như để cho Takemichi tự đi về nhà thì biết đâu cậu lại ngất xỉu ở vệ đường nào đó nữa. Nhưng khi gã vừa mới chộp lấy cánh tay của Takemichi thì đã bị cậu kéo ra.

- Taiju, tôi ổn, hoàn toàn ổn. Nếu như anh lo lắng cho việc tôi bị bệnh mà có xảy ra chuyện gì đó dọc đường thì cứ yên tâm đi bởi vì tôi hiểu sức khỏe của mình hơn ai hết.

Cậu cứ thế mở cửa phòng bước ra ngoài, bản thân cố gắng không quan tâm đến Taiju mà bước chân có phần vội vã tiến đến thang máy bấm nút xuống tầng. Trước khi cửa thang máy mở ra, Takemichi chỉ xoay người nhàn nhạt nở nụ cười trước khi bước vào bên trong.

- Có lẽ những lời nói ban nãy là do anh thương hại hoặc là một cảm xúc đồng cảm bất chợt bộc phát nên mới nói như vậy, và tôi sẽ quyết định rằng bản thân chưa từng nghe thấy chúng. Taiju, anh hãy suy nghĩ cho thật kỹ, những lời kia không thể trở thành những lời bông đùa bộc phát được đâu. Và khi lần tới nếu như có cơ hội gặp lại, xin hãy nói cho tôi biết lời nói thật lòng và rõ ràng nhất, tôi sẽ đợi anh trong thời gian đó.

Cánh cửa thang máy chậm rì rì đóng lại, trước khi đóng hẳn thì cậu vẫn nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của Taiju, môi mở ra như muốn nói gì đó mà lại thôi để rồi chỉ có thể đứng chôn chân tại một chỗ nhìn cậu biến mất sau cánh cửa kia.

Quãng Đời Còn Lại Xin Được Bình Yên (AllTake)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ