Trước khi nói chuyện, tôi phải giải quyết mấy con bọ gắn camera ở gần đây. Tôi không chắc là ngoài hình ảnh, nó có truyền cả giọng nói không. Tôi không muốn cuộc nói chuyện này bị lộ, khi đó hậu quả rất khó lường. Có khoảng 3 con bọ có gắn camera, tôi sợ Way sẽ chạy thoát nếu tôi thả cậu ta ra, nên đành lấy dây trói tạm.
"Đến mức này luôn hả, mà cậu biết tôi không phải omega khi nào vậy?"
"Lần sao có mua pheromones thì mua loại đắt tiền một chút, ngửi là biết ngay hàng giả."
Pheromones của cậu ta sặc mùi nhân tạo, thính giác của tôi rất tốt, không nhận ra thì uổng số code trên người quá. Lúc tôi chọn vũ khí, tôi đã chọn một khẩu súng lục Desert Eagle. Loại mà tôi thường sử dụng, trông nó cũng giống thật lắm. Tôi chọn súng thay vì dao, tôi nhanh nhưng không có sức bền, áp sát đối phương không đem lại lợi thế cho tôi. Ngay khi cầm súng lên, tôi liền biết chuyện này không đơn giản chỉ là trò chơi. Độ dày của báng súng, và cân nặng này, nó là súng thật. Để chắc ăn hơn, tôi mở ổ đạn và kiểm tra, đầu đạn 357 magnum, cmn là đạn thật. Bọn người này điên rồi sao? Đem cả súng thật vào trò chơi, những loại vũ khí khác nữa, chúng đều có tính sát thương cao.
Tôi đến từ chợ đen, dù không muốn học cách sử dụng những thứ vũ khí nguy hiểm này nhưng để sinh tồn, tôi cần giỏi thứ gì đó. Và tôi chọn khẩu "đại bàng sa mạc" này. Uy lực rất lớn, sát thương cao, nhưng lại nhỏ gọn, vận tốc bắn nhanh, đủ để triệt hạ đối thủ. Có một thời gian dài tôi liên tục dùng nó, quên mất. Ở chợ đen, người như tôi họ gọi là lính đánh thuê, hoặc là sát thủ cũng được, nghe ngầu đấy. Thực chất, công việc của tôi chỉ là giết người mà thôi, nói hoa mỹ cỡ nào thì cũng là công việc dơ bẩn.
Có lẽ từ đầu cậu ta cũng nhận ra chuyện mờ ám gì rồi. Tôi nhận ra từ đầu rằng cái bộ điều khiển đó có vấn đề. Đã nhốt tất cả vào rồi chiến đấu tìm duy nhất một người sống sót thì làm quái gì có chuyện để bọn tôi tự ý đầu hàng được. Số camera ở đây quá nhiều, ắt hẳn là đang truyền tải hình ảnh đến đâu đó. Bọn alpha chắc sẽ tụi tập lại cá cược tận hưởng niềm vui trên nỗi đau của bọn tôi.
Tôi đã lén đem nó vào nhà vệ sinh để kiểm ra, khi mở nó ra, bên trong là kíp nổ bằng đồng, có lẽ là cỡ số 3,4 nếu tôi không nhầm. Nó hoàn toàn có khả năng làm 1 người phát nổ ngay tại chỗ nếu ấn vào. Lúc mà người tham dự từ bỏ, cũng là lúc họ từ bỏ mạng sống của mình. Cái tên điên nào đã tạo nên cái trò chơi này vậy?
"Cậu biết là tôi không thể nào đánh lại được cậu mà."
"Cậu là beta còn tôi là omega đó, bộ tôi ngu chắc. Tôi hỏi lại lần cuối, code của cậu là gì?"
Trong thang xếp hạng thì omega luôn đứng cuối còn gì, với cả tôi vẫn chưa biết code của cậu ta là gì nên không thể mạo hiểm được.
"Nanon này, tôi biết cậu đến từ chợ đen, muốn thì cậu đã bắn tôi chết rồi. Thả tôi ra rồi tôi sẽ trả lời hết. Tay tôi đau lắm rồi."
Biết rõ tôi đến mức đó thì chuyện này không hề đơn giản, người như tôi làm gì nổi tiếng đến mức ai cũng biết? Tôi cởi dây cậu ta ra, dù sao tầm ngắm gần thế này thì tôi không bao giờ bắn trượt được. Way xoay xoay vai thả lỏng cơ rồi đeo balo lên lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[OHMNANON]-HIDE AND SEEK
Fanfiction"Ngài Pawat, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau rồi." Sau ngần ấy năm gặp lại, Nanon đã thay đổi quá nhiều, cậu nhóc luôn tò tò theo sau tôi cũng không còn vẻ ngây ngô và đáng yêu nữa. Người trước mặt tôi bây giờ, có chút lạ lẫm. "Em đã ở đâu tr...