CODE mà bọn tôi nhắc đến chính là gen đặc trưng của một loài động vật. Khi thuốc hoàn toàn dung hợp vào cơ thể, bọn tôi có thể có được những đặc tính của loài đó. Tùy vào thể trạng mỗi người và tiên lượng thuốc, mẫu vật thí nghiệm sẽ có kết quả khác nhau. Không biết may mắn hay xui xẻo mà có thể tôi lại dung hợp 87% loại thuốc đó. Kết quả, tốc độ chạy của tôi tăng lên đáng kể, nhưng không thể đạt bằng vận tốc báo gấm thực tế được. Dù gì cơ thể tôi vẫn là cơ thể người, không có đuôi hay tai gì đâu, chỉ có răng nanh mọc dài hơn một chút.
Không chỉ riêng omega, mà alpha cũng được đưa ra làm mẫu vật, mục đích để bọn tôi giao phối và tạo giống loài mới. Loại thuốc mà tiêm vào người tôi chính là gen của báo gấm, chúng không có tập tính sống bầy đàn, tôi cũng bị ảnh hưởng. Bất kì alpha nào được thả vào phòng giam của tôi đều bị tôi cắn nát đến không thể nhận dạng. Tôi cũng thoát khỏi diện phải trở thành "máy sinh sản". Tôi đã trốn thoát khỏi đó và lẫn trốn vào chợ đen, rồi cũng bị tiêm thêm vài lần nữa, tôi dĩ nhiên sẽ không kể nó ra. Ít nhất cũng phải giữ lại nó như một bí mật. Tôi kiếm tiền bằng cách giết thuê. Nhưng những kí ức lúc đó rất mơ hồ, tôi không nhớ được cậu ta là điều dĩ nhiên.
"Mục đích của tôi chỉ là nghiên cứu phát triển những thứ vượt xa giới hạn khả năng của con người, nhưng nó dần đi xa khỏi tầm kiểm soát của tôi."
"Mục đích cậu tìm tôi là để lấy lại tầm kiểm soát của cậu?"
Có thể khi còn ở viện nghiên cứu, cậu ta đã chế ra thuốc giải không chừng. Nên cậu ta mới muốn tìm tôi giúp đỡ lấy lại công thức thuốc giải. Hoặc là phá hủy cả nơi này như mục đích của tôi. Sống ở chợ đen đem đến nhiều thông tin mà tôi chưa hề được biết đến từ gia tộc của tôi. Trong một lần ám sát phó chánh án, ông ta đã thản thốt hét lên rằng.
"Làm sao mà Korapat lại còn sống? Ngài ấy để cậu sống sót? Trời ạ."
Cái tôi thắc mắc "Ngài" mà ông ta nhắc đến là ai? Và việc tôi còn sống có gì đáng ngạc nhiên đến mức ông ta lên cơn đau tim mà chết? Tôi đã trốn thoát khỏi viện nghiên cứu, trước đó cũng đã thoát chết trong trận ám sát gia đình mình. Phải, gia đình tôi không hề chết do bệnh tật như được đồn đoán, cũng không hề tham nhũng đến mức bị tịch thu tài sản. Tất cả đều chết trong đêm do bị ám sát. Tôi vô tình sống sót do tôi không hề uống một giọt rượu nào trong bữa tiệc. Hung thủ có thể là một trong số những người đến tham dự, nhưng những người đó đều đến từ những dòng họ danh giá, đều là những alpha xuất chúng, hoặc omega có tầm ảnh hưởng lớn. Tôi không biết nghi ngờ ai trong số đó, tôi tin tưởng họ. Cho đến khi thấy tên mình trên báo, tôi được nhận định là đã chết do bệnh. Ai đó đã nhúng tay vào chuyện này, sau khi mọi chuyện tạm lắng xuống, trường đua ngựa thuộc quyền sỡ hữu của nhà tôi đã đổi tên, và "đấu trường omega" cũng bắt đầu được tổ chức. Tôi nhận ra rằng, không phải 1 người, mà là một nhóm người đã tìm cách giết gia đình tôi rồi chiếm đoạt nơi này, "Ngài" mà tên phó chánh án đó nói, liệu có phải là người đứng sau tất cả mọi chuyện này không?
"Pheromones? Này cậu phát pheromones đấy à? Đến cả tôi là beta còn ngửi được."
Tôi mãi suy nghĩ đến mức không nhận ra cơ thể mình đã nóng lên từ lúc nào. Tim đập nhanh hơn, và trạng thái này vô cùng quen thuộc với omega như tôi. Tôi, phát tình rồi. Tôi đã uống đủ thuốc ức chế, không lí nào lại như thế, trừ khi...chai nước mà tôi đã uống. Tôi lôi ống thuốc ức chế tiêm vào cánh tay, nếu hôm nay dùng 2 ống, chắc chắn sẽ thiếu thuốc. Tôi chỉ mang để đề phòng vì Mo đã dặn tôi, nhưng không ngờ đến phải dùng nó. Vì đây là "đấu trường omega" không mấy ai sẽ đem thuốc ức chế. Chỉ là do tôi lo xa mà đem theo.
BẠN ĐANG ĐỌC
[OHMNANON]-HIDE AND SEEK
Fanfiction"Ngài Pawat, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau rồi." Sau ngần ấy năm gặp lại, Nanon đã thay đổi quá nhiều, cậu nhóc luôn tò tò theo sau tôi cũng không còn vẻ ngây ngô và đáng yêu nữa. Người trước mặt tôi bây giờ, có chút lạ lẫm. "Em đã ở đâu tr...