NANON KORATPAT
Mấy vết thương này cũng không nặng lắm, vẫn còn hơi đau nhưng tôi vẫn chịu được. P'Ohm không nhắc đến chuyện hôm qua, cũng không nói đến vết thương trên tay anh. Tôi lẻn nhìn được nó giống như vết răng vậy. Ngoài vết đó ra, anh không bị thương, thế là tốt rồi. Kì phát tình qua rồi, không còn thấy khó chịu nữa. Ba người còn lại thay nhau canh chừng, còn tôi thì ôm anh ngủ. Cảm giác được bao bọc trong pheromones của anh làm tôi yên tâm vô cùng.
"Sao em không ngủ? Đau nên không ngủ được sao hả?"
"Em đang nhớ lại xem mình còn quen biết ai không. Nhưng không nhớ được gì hết. Gia đình em thì đều qua đời cả rồi. Với lại, trong mắt mọi người, em đã mất rồi. Làm gì có ai biết đến sự tồn tại của em đâu nhỉ."
Tôi đã ngủ khá nhiều nên bây giờ tỉnh táo lắm, lúc này mới rảnh rỗi mà ngồi đoán xem "ngài" là ai. Tên nào có đủ quyền lực sai khiến và thao túng người khác như thế. Thậm chí nếu như hắn có kỹ năng gì đó đặc biệt, tôi cũng chẳng biết được. Hắn có thể ngồi ở đâu đó quan sát bọn tôi, rồi xoay chuyển mọi thứ trong bàn tay mình. Mạng sống của bọn tôi, đang đánh cược với tên khốn đó. Nhưng mà là ai mới được, người nhà tôi đã chết hết trong thảm án, những người bạn làm ăn cùng gia đình tôi cũng không hề có xích mích gì lớn đến thế. Là ai, mục đích gì lại giết sạch sẽ cả nhà tôi, chỉ để lại mình tôi trơ trọi thế này?
"Em nghĩ "ngài" mà bọn nó nhắc đến là người quen biết em sao?" Như biết tôi đang suy nghĩ gì, anh nhẹ nhàng an ủi. P'Ohm là người thông minh, chẳng cần tôi nói nhiều anh cũng đoán biết được. Tôi kể lại cho anh nghe chuyện mà mình thấy, cảnh con sư tử nổ banh xác khi cố nhắc về hắn.
"Lúc con sư tử đó sắp nói đến "ngài", đầu nó nổ tung, cả con báo đó nữa, nó định làm hại em nhưng nó nói đầu nó cũng sẽ nổ. Người đó sợ em nhận ra nên mới cố tình làm vậy."
"Ta xin lỗi nhưng sự thật là không còn bất kì ai sống sót mang họ Kirdpan, trong suốt mấy năm tìm em, ta đã lật tung cả thành phố này, nhưng em cứ như không khí vậy."
Không dễ gì tìm được một người "đã chết" như tôi đâu. Sự tồn tại của tôi đã bị xóa sổ, kể cả trong hồ sơ ở sở cảnh sát cũng lưu như thế. Tôi cùng dòng họ của mình đã được thừa nhận là qua đời. Việc tôi sống ở chợ đen, không tên tuổi như vậy thì làm sao anh tìm ra. May mắn cho tôi khi quyết định tham gia "đấu trường omega" này, như vậy mới gặp lại anh được.
"Bây giờ em đã ở đây rồi mà. Ngài đừng lo nữa nhé."
Tôi nằm im trong vòng tay anh, cử chỉ ân cần dịu dàng khi anh chạm vào tôi, cách anh nâng niu tôi làm tim tôi đập bất ổn quá. Cảm giác này...là yêu phải không? Từ nhỏ tôi đã luôn chạy theo sau anh hệt như cái đuôi nhỏ, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ cần có anh thì tôi đều chạy đến. Từ hành động dẫn đến thói quen, dần dần việc tôi ở cạnh anh được hợp lý hóa như một điều hiển nhiên vậy. Tôi còn đang chìm đắm trong mớ hồi ức của mình thì anh nhớ ra điều gì đó.
"Hắn ta thì sao? Nanon, tên hầu bảo vệ em khi nhỏ, hắn cũng chết phải không?"
"Ai cơ?" Cuộc thảm sát đó, không có bất kì ai sống sót, độc được cho vào nguồn nước, không có ai thoát được cả. Việc tôi còn sống cứ như là phép màu, như thể là cố ý chừa tôi ra vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[OHMNANON]-HIDE AND SEEK
Fanfiction"Ngài Pawat, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau rồi." Sau ngần ấy năm gặp lại, Nanon đã thay đổi quá nhiều, cậu nhóc luôn tò tò theo sau tôi cũng không còn vẻ ngây ngô và đáng yêu nữa. Người trước mặt tôi bây giờ, có chút lạ lẫm. "Em đã ở đâu tr...