Đầu đau như nứt đôi, ý thức mơ hồ dần, máu chảy tràn xuống mắt khiến tầm nhìn không còn rõ ràng. Tôi biết mình bị thương, may mắn là Nanon có vẻ không sao. Bọn khốn này còn chưa có ý định dừng lại, tôi chỉ lo cho em, tôi sắp không ổn rồi. Khi đó em làm cách nào để thoát đây?
Nhưng rồi một tiếng gầm thống khổ vang lên sát bên tai, nó lớn đến mức tai tôi ù đi. Tôi nhận ra rằng, Nanon đã mất kiểm soát rồi. Way đã cảnh báo trước với tôi rằng, có thể em sẽ bị biến đổi. Không chắc chắn lắm, nhưng CODE về động vật ăn thịt luôn tồn tại rủi ro cao. Em sẽ mất kiểm soát, bản năng săn mồi bên trong sẽ khống chế lý trí em. Như hiện giờ em đang làm. Way còn nói, sự biến đổi phụ thuộc vào lý trí và mục đích của chủ thể. Em đang muốn bảo vệ mọi người đấy mà.
Nanon hoàn toàn biến thành báo gấm, rồi nhảy bổ về phía đó, em bắt đầu cắn xé bọn chúng, từng người, từng người một. Cho đến người cuối cùng phải nằm xuống, tiếng rên rỉ đau đớn cũng ngưng bặt, lúc này em mới nhìn sang chỗ Way. Đôi mắt trắng dã sắc lạnh, chẳng nhìn ra được cảm xúc gì, cứ như thể con báo trước mặt không phải là em. Korn chạy sang ôm cậu ta rồi nấp đi trước khi Nanon kịp vồ lấy Way.
"Cậu chủ...cậu Nanon mất kiểm soát rồi, đừng đi đến chỗ đó. Cậu có thể..."
Tôi đang cố bước đi thật ngầu đến chỗ em, nhưng vì đau quá nên tôi chỉ có thể đi xiêu vẹo mà thôi. Mất mặt chết đi được. Tôi không chắc em có nhận ra mình không, nhưng tôi biết em vẫn đang cố gắng, cố gắng bảo vệ bọn tôi, cố gắng kiểm soát mình. Vậy nên tôi cũng phải cố gắng chứ. Đến gần hơn, có khi em sẽ nhận ra được thì sao.
"Có thể chết đúng không? Được mà, nếu phải chết thì chết dưới tay em ấy cũng được."
"Đừng làm chuyện ngu ngốc. Chỉ cần làm cậu ấy bất tỉnh là được." Way hét lớn.
"Nhưng tôi không muốn làm Nanon đau."
Nanon đứng yên tại đấy nhìn tôi, em đang cảnh giác và có thể chạy đến vồ lấy tôi bất cứ lúc nào. Hàm răng nhọn hoắc hăm he cắn tôi, bây giờ, tôi hệt như con mồi trên bàn tiệc của em vậy.
"Nanon, là ta mà."
Đáp lại tôi chỉ có tiếng gầm gừ. Nhưng em vẫn không tấn công tôi, em đang nghe tôi nói.
"Là Ohm đây, em nhận ra đúng chứ? Xong việc rồi, mình về thôi."
Tôi dang tay, chờ em lao vào lòng mình, nhưng hình như nó phản tác dụng. Em nghĩ tôi sẽ tấn công nên đã nhảy bổ đến. Bàn chân với vuốt nhọn cào lên vai tôi đau điếng, nhân cơ hội này, tôi ôm chặt lấy em.
"Không sao nữa rồi Nanon, không sao đâu em, bình tĩnh lại đi mà. Ta ở đây rồi, không sao nữa."
Nanon vẫn gầm gừ và nhe răng định cắn tôi, nhưng rồi, em ấy khóc. Từ khóe mắt chảy xuống là những giọt nước mắt nóng hổi, em nhận ra tôi rồi. Tốt rồi. Tôi vẫn ôm em, cố làm em bình tĩnh bằng cách xoa lưng cho em, đến khi cảm nhận được cơ thể em đã biến đổi trở lại thành người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Em đây rồi Nanon của ta."
"Ngài Pawat...em...em xin lỗi, ngài bị thương mất rồi. Là do em...tránh xa em ra ngay đi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[OHMNANON]-HIDE AND SEEK
Fanfiction"Ngài Pawat, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau rồi." Sau ngần ấy năm gặp lại, Nanon đã thay đổi quá nhiều, cậu nhóc luôn tò tò theo sau tôi cũng không còn vẻ ngây ngô và đáng yêu nữa. Người trước mặt tôi bây giờ, có chút lạ lẫm. "Em đã ở đâu tr...