CODE.

1.6K 178 11
                                    

NANON KORAPAT

Trước khi xuất phát, người tham gia đều được tiêm một loại thuốc mà bên tổ chức nói sẽ ngừa các bệnh dịch tể như cảm cúm hay sốt xuất huyết gì đấy, ống thuốc được bắn vào động mạch sau gáy bằng một loại súng kì quái. Nhưng kì lạ hơn cả là bọn tôi không đấu với nhau bằng tay không, bọn tôi được phát vũ khí.

100 omega được chia thành 5 nhóm xuất phát từ 5 khu vực khác nhau, một ngày sẽ có khung giờ cố định để tiếp tế. Loại bỏ đối thủ bằng mọi cách cho đến khi đối thủ đầu hàng và nhấn nút trên bộ điều khiển để loại người đó ra khỏi cuộc chơi. Đó là sơ lược nội dung của trò chơ này, quy tắc thì không có, không có quy tắc hay luật lệ nào được đặt ra, vậy thì...giết người cũng được phép.

Hầu hết người tham gia đều rất căng thẳng và để phòng, họ không bắt chuyện với nhau mà tách ra cảnh giác, nhưng cũng có một vài trường hợp tụ tập thành nhóm nhỏ để xác suất thành công cao hơn rồi chia đều phần thưởng. Có người đến gần tôi, là một omega nhỏ nhắn, cậu ta cười vô hại rồi mời tôi.

"Cậu tham gia vào không, nhìn cậu cũng biết đánh đấm."

"Tôi không muốn chia phần thưởng."

Tôi cần toàn bộ số tiền đó, tôi không muốn nhường cho bất kì ai, dù họ có nói tôi ích kỉ đi chăng nữa. Mục đích của bọn tôi đều vì tiền, nói ích kỉ thì tội cho tôi quá.

"Để rồi xem người ích kỉ như cậu sống sót thế nào."

Cậu ta không hài lòng, hậm hực một chút rồi bỏ đi mời người khác, tôi không quan tâm. Dù sao chút nữa cũng gặp lại nhau ở ngoài đó, không có quan hệ gì với nhau thì dễ chiến đấu hơn. Tình cảm sẽ ràng buộc trái tim với não bộ, khiến lí trí sai lệch dẫn đến hành vi không chủ đích. Tôi không muốn mình mắc sai lầm. Tôi chọn bừa cho mình một khẩu súng, trong lúc đó thì người đứng cạnh tôi liền nói nhỏ sang.

"Đừng ấn nút trên bộ điều khiển dù cậu có chịu thua đi chăng nữa."

Người vừa nói là một omega mang kính gọng nhỏ nhìn có vẻ thư sinh, khí chất cũng khác biệt sơ với mọi người. Cậu ta cũng chọn một khẩu súng như tôi, nhưng là một khẩu tiểu liên. Tôi biết cậu ta đã nhìn tôi một lúc lâu.

"Cảm ơn đã nhắc nhở nhưng tôi vẫn sẽ không chia phần thưởng."

"Tôi không có ý đó, cứ coi như tôi lo chuyện bao đồng đi."

Cậu ta cười bất lực nhìn tôi, nhưng làm sao tôi biết cậu ta có ý mời tôi ghép đội hay không, và tại sao lại chỉ nói với mình tôi? Nơi tôi ở dạy tôi không được tin tưởng bất kì ai khác, ngay cả bản thân mình.

Trời mưa rồi, mưa nhân tạo hay mưa thật cũng không biết, nhưng cái mùi đất ẩm này chân thật quá. Đến nỗi tôi không ngửi thấy mùi gì nữa, sao đột ngột lại mưa thế này, hay là cơn mưa này để che giấu đi mùi gì khác.

"Đi cùng tôi không? Tôi sẽ lấy 40% số tiền thôi."

Hai đứa tôi là người cuối cùng ra khỏi phòng chọn vũ khí, rồi cậu ta lại đề nghị tôi đi cùng. Tôi cũng chẳng hiểu cậu ta có ý gì.

[OHMNANON]-HIDE AND SEEKNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ