Càng gần ngày kết hôn, Ohm càng bận, còn Nanon thì rảnh rỗi vô cùng. Bố mẹ không để cậu làm bất cứ gì. Cậu chỉ cần mặc đồ rồi đi đến hôn lễ là được, nhưng vẫn còn hơn một tuần nữa. Ohm vừa lo chuyện công việc, vừa phải lo hôn lễ, bận đến tối tăm mặt mũi. Hiếm lắm Ohm mới về sớm, vậy mà Nanon cũng không thể tỏ ra mình vui vẻ khi ăn cùng anh được. Thế quái nào dạo gần đây buồn nôn hoài vậy? Ăn uống cũng khó tiêu, cứ thấy đầy bụng. Khi cậu còn đang gảy thức ăn trong đĩa mình, Ohm đã nhận ra rồi. Anh lo lắng hỏi.
"Sao em ăn ít vậy?"
"Em không muốn ăn." Ăn vào cũng nôn, mệt mỏi muốn ngất.
"Không hợp khẩu vị? Ta đổi món khác nhé?"
"Không cần đâu, lát nữa đói thì em ăn sau."
Nanon lại trở về sofa lười biếng nằm dài. Cơ thể uể oải chẳng muốn làm gì, Ohm làm việc, chút lại nhìn cậu lo lắng. Nanon không phải là đang cố tỏ ra cáu khỉnh để anh chú ý đến đâu, nhưng cậu chẳng muốn ăn gì thật.
"Đừng nhìn em nữa, em không sao đâu mà."
"Gọi Way đến khám cho em đi." Anh ngồi cạnh cậu, bỏ mặc đống tài liệu chất cao như núi.
"Cậu ta sẽ la oai oái: Tôi là nhà nghiên cứu không phải bác sĩ riêng của cậu cho mà xem."
Đợi mà xem, thể nào cậu ta chả la lối như vậy. Anh gọi Korn bảo hắn đến đón Way. Chưa đầy 10 phút sau, Korn vừa túm cổ Way vừa kéo vào phòng. Cậu ta nhìn Nanon tức tối, cặp kính với ống thí nghiệm gì đấy còn chưa kịp bỏ lại.
"Này Nanon, tôi làm nghiên cứu, không phải bác sĩ cho cậu! Còn cái tên alpha điên này nữa, cậu không nói chuyện được à, sao cứ lôi tôi đi vậy?"
Đấy nói có sai đâu. Nếu không phải vì Korn sang viện nghiên cứ vừa đe dọa vừa cưỡng chế đến thì còn lâu cậu ta mới chịu đến.
"Cậu nói tiếng nữa tin tôi nhét cái ống nghiệm này vào mồm cậu không?"
Nanon đành hòa giải trước khi hai người này lao vào đánh nhau. Sao cứ gặp nhau là có chuyện để cãi vậy?
"Thôi mà Korn, đừng cãi nhau với cậu ấy."
"Cuối cùng là cậu bị cái gì?" Way hỏi sau khi liếc dọc liếc ngang Korn, hai người này thật sự không hợp nhau.
"Tôi ăn không được."
"Nói dễ hiểu hơn chút."
"Nanon cứ nôn mãi, ăn cái gì cũng không được. Cả ngày thì mệt mỏi." Anh thay cậu nói cho tên lang băm nghe mấy ngày nay cậu chẳng ăn uống gì. Dù rất đói nhưng khi ăn vào cứ cảm thấy đầy bụng. Bệnh tình của Nanon nhưng trông anh còn rành hơn.
"Ngài Pawat, chẳng phải như vậy là mang thai sao?"
Korn nói một câu khiến không khí dường như đóng băng, còn hắn thì thản nhiên như không. Way ồ một tiếng rồi lại châm chọc hắn trước khi bị hắn cốc một cái vào đầu mới chịu im miệng.
"Này Korn sao cậu biết? Cậu từng có thai à...á á đau."
"Kiểm tra cho em ấy đi. Không tôi đá hai người ra chiến trường bây giờ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[OHMNANON]-HIDE AND SEEK
Fanfiction"Ngài Pawat, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau rồi." Sau ngần ấy năm gặp lại, Nanon đã thay đổi quá nhiều, cậu nhóc luôn tò tò theo sau tôi cũng không còn vẻ ngây ngô và đáng yêu nữa. Người trước mặt tôi bây giờ, có chút lạ lẫm. "Em đã ở đâu tr...