Đôi lời tác giả.
Xin chào mọi người, có vẻ mọi người thắc mắc là đã 15 ngày tức là 2 tuần hơn Angel không ra truyện cho bộ The life of my brother is a T- Rex. Một phần là Angel mấy bữa nay ôn kiểm tra sắp mặt, nào là 15 phút, 45 phút. Với lại nữa là sức khỏe Angel hậu covid nó cũng lạ lạ nên là cơ thể mình chưa thích nghi với nó được á. Bây giờ tui vào truyện nha.
_____________________
Phan Đông Phong - một chàng thiếu gia 17 tuổi đang theo học tại ngôi trường quốc tế đỉnh cao. Ba mẹ cậu làm nghề nghiên cứu nên gia đình khá là khá giả, nói đúng hơn là dư giả cả đời Phong không làm gì cũng xài không hết ấy. Nhưng Phong muốn thoát khỏi cái bóng của ba mẹ nên đã cố gắng học tập, hạng nhất là năm nào cậu cũng lấy riết rồi cái trường sợ cậu luôn. Ấy vậy Đông Phong lại có trí nhớ siêu phàm, ngày bé lúc gia đình cậu chưa giàu có như bây giờ thì cậu sống trong một khu dân cư bình thường. Lúc đó cậu đã gặp và chơi với một cô bé tên là Hoài Nghi, cả hai rất thân thiết như được định duyên rồi. Nhưng do là chuyển đi đột ngột nên lời tạm biệt với cách liên lạc với cô bé ấy Phong không có. Nhưng tiếc trong một vụ tai nạn nhỏ mà làm cho kí ức của Phong bị mất hoàn toàn, điều đó khiến hình ảnh của cô bé năm nào bị phai mờ trong tâm trí cậu. Một hôm khi đang ngồi chống cằm chán nản nhìn ra cửa sổ trong giờ học, cô giáo liền mời học sinh mới bước vào, một cô gái tóc màu đỏ, xỏa ngang lưng bước vào. Cô gái đó làm cho Phong chú ý mà khẽ liếc nhìn rồi lại tỏ vẻ không quan tâm, Nghi được xếp ngồi cạnh Phong.*reng...reng*
Như thường lệ Phong sẽ ngồi trên lớp và tập trung đọc sách, nhưng hôm nay lại có học sinh mới mà cô bạn này nói nhiều lắm cơ khiến cậu không thể tập trung.
"Chào cậu, tớ là Hoài Nghi rất hân hạnh làm quen"
"Chào"
"Cậu tên gì vậy"
"Phan Đông Phong"
"Cậu thích đọc sách lắm hả"
"Ừ"
"Cậu thích thể loại nào vậy, văn học, sinh học hay sao"
"*Sao nhỏ này nói nhiều vậy trời* sách nào tôi cũng thích"
Phong ra khỏi lớp mà đến thư viện để yên tâm đọc sách không bị làm phiền bởi cô gái tóc đỏ đó. Mà nhớ ra bữa giờ không có gặp anh hai nên là Phong tranh thủ đi lên lớp anh mình. Anh của cậu năm nay 24 tuổi, vừa mới tốt nghiệp bác sĩ loại giỏi và đang làm giảng viên cho đại học Noah.
*cốc...cốc*
*cạch*
Long mở cửa ra thấy em mình thì anh cũng chán nản mời nó vào phòng, đúng rồi deadline dí sấp mặt mà.
"Ai là bạn nội trú với anh vậy"
"Thằng Bàng, haizz anh chán chả muốn nói"
"Phòng rộng rãi quá ha"
"À mà Phong, em khám sức khỏe định kì chưa"
Phong liền nhớ ra là chưa khám, nhưng bộ não 200 IQ đã bịa ra lí do cực chính đáng.
"A đúng rồi, em nhớ là bạn em nhờ em qua lớp nó lấy sách. Thôi em đi nha"
"Ơ Phong...haizz thằng bé này"