Chương 60: Chấm dứt (3)

3.2K 175 12
                                    

Editor: Tô Tô Hữu Hành

***

Sau một câu này, mọi âm thanh đều im bặt, lặng ngắt như tờ.

Mây vàng đè trên đỉnh núi tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể phá tung bầu trời. Trong không gian yên lặng có người tim đập dồn dập, có người sắc mặt lạnh tanh, có người không thốt lên lời và có người ngạc nhiên hét lớn -----

"Sư tỷ -----"

Giây phút nhìn thấy bóng người đứng trên mái nhà thì Quý Thừa Huyên cũng đã có dự cảm trong lòng. Nhưng đến khi nghe được tận tai câu "Sư tỷ" thì đầu óc bắt đầu ong ong, hai mắt trống rỗng.

Ông mở trừng mắt, đôi mắt dần đỏ lên. Trên gương mặt vô cảm trước sau như một bỗng xuất hiện vết nứt loang lổ giống như món đồ sứ vỡ nát. Ông mím môi, nơi đáy mắt có chút ướt át khó phát hiện ra.

Là...... nàng sao?

Là nàng phải không?

Là nàng.

Là, nàng.

Chính là nàng!

Trong đầu vang lên vô số âm thanh nói muốn gọi tên nàng, điên cuồng gào thét tên nàng, muốn ôm nàng. Thậm chí còn muốn cảm nhận đau đớn, bởi vì cơn đau có thể làm cho mọi chuyện chân thật hơn.

Nhưng ông chỉ nhìn chằm chằm vào người nọ, cảm giác trái tim của mình sắp ngừng đập đến nơi.

Hơn hai mươi năm dày vò, cuối cùng cũng sụp đổ tại giây phút này.

Có khỏe không ư?

Không, ông có bệnh ----- Hơn hai mươi năm bị dày vò cả ngày lẫn đêm, trả giá hết thảy vì danh tiếng trăm năm của nhà họ Quý. Thậm chí còn trả giá cho cả chính mình. Ông chưa bao giờ có một ngày tự do, cũng chưa bao giờ có một ngày được sống nhẹ nhàng.

Ông chịu khổ hai mươi năm, tìm kiếm hai mươi năm. Giờ đây người ấy đang đứng ngay trước mặt ông. Nàng vẫn hệt như lúc mới gặp, bạch y như tuyết, lúm đồng tiền như hoa.

Ông giật mình hoảng hốt. Hình như dòng thời gian chưa từng trôi đi, hình như bọn họ vẫn là thiếu niên và thiếu nữ gặp nhau tại vùng sông nước Giang Nam. Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều là tùy ý, trượng kiếm thiên nhai [1], tiên y nộ mã [2]......

[1] Trượng kiếm thiên nhai: Cầm kiếm đi về phía chân trời.

[2] Tiên y nộ mã: Hào hoa phong nhã.

"Quý Thừa Huyên."

Nắng vàng xuyên qua tầng mây.

Tựa như toàn bộ hắc ám phải lùi về sau để nhường chỗ cho ánh sáng chiếu xuống nhân gian.

Thái độ của Hồng Tụ rất thản nhiên. Nàng chậm rãi nâng hàng mi mỏng dài, đôi mắt đen láy hệt như hai mươi năm về trước. Nàng cười và nói:

"Đã lâu không gặp."

Ngay khi nàng vừa mở miệng, Quý Thừa Huyên cũng lao tới trong nháy mắt. Những năm qua ông vẫn luôn chuyên tâm luyện võ, cho dù là nội công hay khinh công thì đều đủ tư cách được xưng là người đứng đầu ở Quý gia. Tốc độ nhanh vô cùng, thế nhưng đầu ngón tay cũng chỉ chạm được đến góc áo của nàng mà thôi. Đúng là ngoài dự tính.

Hồng Trang - Đao Hạ Lưu ĐườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ