Chương 16

4.3K 462 49
                                    

Lúc trở lại phòng bệnh, bình dịch cuối cùng của Hứa Nguyệt Lượng vừa cạn.

Ngồi ở mép giường, nàng nhìn thấy Lâm Ỷ Miên vào phòng, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào cô.

Lâm Ỷ Miên đến bên người nàng, rút ​​kim ra, ấn vào rồi thu hồi ống, Hứa Nguyệt Lượng mở miệng mấy lần, cuối cùng khi cô xoay người, nàng sốt ruột nói: "Bác sĩ Lâm, thế nào?"

Lâm Ỷ Miên bận việc riêng, nhưng không quay đầu lại: "Thế nào cái gì?"

Hứa Nguyệt Lượng đứng dậy đi tới chỗ cô, dán ở sau mông cô. Lâm Ỷ Miên đi hướng bắc nàng đi hướng bắc, Lâm Ỷ Miên đi hướng nam nàng đi hướng nam.

Khi Lâm Ỷ Miên cúi xuống lấy thứ gì đó trong ngăn kéo, Hứa Nguyệt Lượng đến quá gần, né tránh không kịp nên va vào chân cô.

"A, xin lỗi, xin lỗi, bác sĩ Lâm, tôi..." Hứa Nguyệt Lượng vừa bối rối vừa đáng thương, "Tôi không để ý..."

"Tôi thật sự có cái đuôi lớn như vậy, không đụng phải mới là chuyện lạ." Lâm Ỷ Miên đưa túi hồ sơ cho nàng, "Đi đóng phí đi, ngày mai không cần đến bệnh viện."

Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng lật xem các loại biên lai bên trong: "Bác sĩ Lâm, chị chỉ tính phòng VIP hôm nay thôi!"

"Ò, phải không?" Lâm Ỷ Miên cau mày, "Nói đúng ra, hôm nay em chỉ tận hưởng dịch vụ VIP mà thôi."

"Không phải." Hứa Nguyệt Lượng lắc đầu, thái độ kiên quyết chưa từng có. "Ba ngày là ba ngày, tính là ba ngày. Bác sĩ Lâm, làm cho tôi hóa đơn phòng trước đó đi, tôi sẽ thanh toán."

Lâm Ỷ Miên đút tay vào túi, nhìn nàng.

Trong vài giây trầm mặc, Hứa Nguyệt Lượng không rơi giọt nước mắt hỗn độn, cũng không có một tia do dự.

"Hiện tại không chê nơi này quá đắt sao?" Lâm Ỷ Miên hỏi nàng.

Hứa Nguyệt Lượng hữu lực bật ra hai chữ: "Đáng giá."

Lâm Ỷ Miên: "Nhưng ngày đầu tiên là tôi đưa em đến đây."

Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên cúi người, đến gần Lâm Ỷ Miên, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy: "Kỳ thực, tôi cũng nghĩ nên tính từ hai ngày sau. Ngày đầu tiên là trải nghiệm miễn phí, phía sau là tự tôi yêu cầu."

Lâm Ỷ Miên: "Ồ ..."

Hứa Nguyệt Lượng nhướng mày, ánh mắt đối diện tầm mắt của Lâm Ỷ Miên, giống như đang bí mật trao đổi: "Nhưng không phải là xảy ra chuyện sao? Chúng ta không thể để mọi người nắm nhược điểm được."

Chúng ta?

Lâm Ỷ Miên đột nhiên nở nụ cười: "Chuyện gì?"

Hứa Nguyệt Lượng giậm chân: "Bác sĩ Lâm, chị không cần ngạnh chống một mình, tôi đã nhìn thấy hết rồi! Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với chị, nhưng tôi biết nơi làm việc không dễ hòa hợp, luôn có một số tiểu nhân... khụ khụ... Dù sao, tôi cũng không thể làm gì khác, tôi sẽ làm hồ sơ rõ ràng rành mạch. Nếu chị cần nhân chứng thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ phối hợp với chị, thậm chí có... thiện ý nói dối cũng đều được, mọi người đều là người trưởng thành, hiểu chưa, hiểu chưa..."

BHTT[Edit] Ánh Trăng Vì Người Mất Ngủ - Kim KhaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ