Thật lâu sau, ngoài cửa có tiếng động.
Tiếng xe ồn ào, tiếng nói sôi nổi, tiếng cười thanh thúy.
Lâm Ỷ Miên đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lâm Tử Huyên là người đầu tiên lọt vào tầm mắt, nàng chạy lon ton ở phía trước, có người nắm lấy tay nàng.
Theo đạo lý mà nói, đó nên là mẹ của nàng - Triệu Lệ, nhưng nhìn lại đó chính là Lâm Sâm.
Doanh nhân nổi tiếng thành đạt - Lâm Sâm, luôn cau mày xụ mặt, nói dễ nghe một chút là hay tức giận tự uy, nói khó nghe một chút là giống như "ai thiếu hắn 500 vạn".
Đại khái đã một năm không gặp, Lâm Sâm đã béo lên không ít, trên mặt nổi lên hai cục thịt, bị tiểu nữ nhi hoạt bát đáng yêu trêu đùa, khóe môi giương lên ý cười, mí mắt hạ xuống, có vẻ hiền lành nhân hậu.
"Con chậm một chút." Lâm Sâm lê bước nói: "Tỷ tỷ con ở trong nhà, không được chạy."
Triệu Lệ tiến lên một bước, nắm lấy tay còn lại của Lâm Tử Huyên, cười nói: "Đúng vậy, con sốt ruột làm gì, là cô nương bao nhiêu tuổi rồi, vẫn như tiểu hài tử."
Lâm Ỷ Miên khoanh tay, nghiêng đầu lặng lẽ quan sát.
Lâm Tử Huyên thở ra một hơi, "Bên ngoài nóng lắm, ba mẹ, hai người chậm quá!!!"
Triệu Lệ túm váy nàng: "Quần áo bị nhăn hết rồi."
Lâm Tử Huyên: "Mẹ, mẹ còn biết đau lòng quần áo, quần áo là baba cho, baba không quan tâm."
Triệu Lệ: "Ba con biết cái gì, ba con chỉ lo bỏ tiền."
Lâm Sâm bật cười: "Ba biết con gái nhà ta xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp."
Lâm Ỷ Miên quả thực chỉ muốn cho bọn họ một tràng vỗ tay.
Kia là hình ảnh một bộ phụ từ tử hiếu, gia đình hạnh phúc.
Một đoạn đường đi giống như đầu phim truyền hình, nói xong câu "Một nhà chúng ta cũng thật tốt", lúc này đã đến trước hiên nhà.
Lâm Ỷ Miên xoay người, thay đổi hướng nhìn.
Cửa bị đẩy ra, ba người vào nhà, nhưng cô không lên tiếp đón mà ở nguyên chỗ cũ.
Lâm Tử Huyên nhìn thấy cô, ánh mắt như có vì sao, tươi đẹp nhắm vào cô.
Lúc này không ai có thể ngăn được nàng, nàng chạy về phía cô, hai tay giơ cao trong không khí, nhưng cuối cùng không dám làm bất kỳ động tác nào khác, dừng lại cách Lâm Ỷ Miên một bước.
"Tỷ tỷ!" Nàng thân thiết gọi cô.
Lâm Ỷ Miên cong khóe môi: "Ừm."
Lâm Tử Huyên: "Tỷ tỷ, chị đến khi nào vậy? Tỷ tỷ, sao em cảm thấy chị trắng lên rất nhiều vậy?"
Lâm Ỷ Miên: "Tôi vẫn luôn chờ ở đây, không phơi nắng khẳng định sẽ trắng."
Lâm Tử Huyên có chút phát ngốc.
Lâm Sâm hô lên: "Các con làm gì ở đằng kia vậy? Vào đại sảnh ngồi đi. Huyên Huyên, không phải một đường con nói phải đưa quà cho tỷ tỷ sao? Chưa gì đã quên rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
BHTT[Edit] Ánh Trăng Vì Người Mất Ngủ - Kim Kha
RomanceTác phẩm: Ánh trăng vì người mất ngủ Tên khác: Nguyệt Lượng vì người mất ngủ Tác giả: Kim Kha Thể loại truyện: Nguyên sang - Bách hợp - Cận đại hiện đại - Tình yêu Thị giác tác phẩm: Chủ công Phong cách tác phẩm: Nhẹ nhàng Độ dài: 105 chương + 16 ph...