Tiệc nướng dã ngoại luôn là loại tụ tập yêu thích của mọi người, trong sân sau nhà gỗ, Lạc Phúc Thủy đã bày biện một bếp nướng, thịt và rau củ các loại đã được xiên sẵn, cái nào cũng có.
Cô đeo tạp dề và khăn trùm đầu, mái tóc dài được thắt thành hai bím, ở trước mặt hàng thịt nướng, như một cô gái điền viên cần cù siêng năng.
Hoàng Tiểu Nghệ vây quanh cô, giúp cô lấy đồ, mang đồ ăn đến cho mọi người, lải nhải còn muốn oán trách cô giàu như vậy mở cửa hàng mà không cần thuê nhân viên.
Trăn Trăn đã vượt qua kinh ngạc cùng câu thúc ban đầu, nhưng sau đó liền bình tĩnh hơn. Ở đây toàn là tiểu tỷ tỷ trẻ tuổi xinh đẹp, thực mau tập trung ăn uống, còn khen tay nghề giỏi của Lạc Phúc Thủy, Hoàng Tiểu Nghệ nghe được liền bĩu môi.
Hứa Nguyệt Lượng đương nhiên là ở cùng Lâm Ỷ Miên, Vưu Vi Vi thì đơn độc, nàng ngồi xuống trước mặt Trăn Trăn, hai người có nghề nghiệp khác nhau nhưng sở thích chơi game lại rất giống nhau.
Khi Vưu Vi Vi nói về game, nàng liền thao thao bất tuyệt thuộc như lòng bàn tay, đủ dọa được người ngoài nghề như Trăn Trăn. Trăn Trăn mang vẻ mặt sùng bái nhìn nàng, không kém gì sùng bái đối với Lâm Ỷ Miên, này làm cho Vưu Vi Vi rất hưởng thụ.
Tiếng nhạc bay bổng, hương hoa tràn ngập, ánh sao nhỏ treo trong đêm gió hiu hiu, ai cũng vui vẻ.
Hứa Nguyệt Lượng thích giàn hoa, cho nên Lâm Ỷ Miên cùng nàng mang một chiếc ghế dài lại, hai người ngồi dưới giàn hoa với một chiếc bàn tròn nhỏ để có thể nhìn toàn cảnh.
Hôm nay Hứa Nguyệt Lượng rất ngoan, ăn nhiều uống ít, mỗi lần cầm ly rượu đều phải cụng nhẹ với Lâm Ỷ Miên.
Cụng một ly, nói một câu chúc mừng, thật sự không nói nên lời liền chỉ cười ngây ngô nhìn Lâm Ỷ Miên.
Khi Lâm Ỷ Miên nhìn thấy nàng cười với mình như vậy, ngón tay liền ro roe rục rịch, cô chỉ có thể nâng lên rồi đáp xuống má của Hứa Nguyệt Lượng.
Ngón tay xoa nhẹ, xúc cảm rất mịn nhưng vẫn không kìm được mà véo một cái.
"Ô..." Hứa Nguyệt Lượng thút thít.
"Đau sao?" Lâm Ỷ Miên nhân cơ hội này lại xoa cho nàng.
"Không đau ..." Hứa Nguyệt Lượng nói, "Ngứa~~"
Lâm Ỷ Miên thò người lại gần nàng, nhìn kỹ khuôn mặt nàng: "Để tôi xem có bị dị ứng gì không."
Hứa Nguyệt Lượng mím môi, đưa mặt chỉ cho cô xem.
Trắng nõn mịn màn, lộ ra màu hồng nhạt.
Lâm Ỷ Miên: "Tôi cũng sắp bị dị ứng."
Hứa Nguyệt Lượng cười, co thân lại: "Tim em cũng ngứa, bác sĩ Lâm chị bị dị ứng cái gì vậy..."
"Em." Lâm Ỷ Miên nói xong, cảm thấy chính mình buồn nôn, tựa lưng vào ghế, buồn cười hồi lâu.
Hai người nói chuyện phiếm lộn xộn như vậy, dù là đề tài cuộc sống hay công việc đều có thể dẫn đến hướng làm người nhạy cảm, nháo đến nhiệt độ đi lên, làm tai đỏ bừng.
BẠN ĐANG ĐỌC
BHTT[Edit] Ánh Trăng Vì Người Mất Ngủ - Kim Kha
RomanceTác phẩm: Ánh trăng vì người mất ngủ Tên khác: Nguyệt Lượng vì người mất ngủ Tác giả: Kim Kha Thể loại truyện: Nguyên sang - Bách hợp - Cận đại hiện đại - Tình yêu Thị giác tác phẩm: Chủ công Phong cách tác phẩm: Nhẹ nhàng Độ dài: 105 chương + 16 ph...