Phiên ngoại 11 Tuyến vườn trường

661 93 1
                                    

Lâm Sâm sững sờ hồi lâu, hắn chưa từng nghĩ tới hậu quả của việc tới đây sẽ bị một tiểu cô nương không dám nhìn hắn dạy dỗ như vậy.

Lâm Ỷ Miên ôm Hứa Nguyệt Lượng, nụ cười trên khóe môi không thể kìm nén được, khóe mắt lông mày trở nên vui vẻ, một biểu tình mà đã rất lâu rồi Lâm Sâm không nhìn thấy.

Lòng bàn tay cô bao phủ sau đầu Hứa Nguyệt Lượng, dùng sức xoa xoa.

Ánh mắt ôn nhu rơi vào người trong ngực, nhưng lời nói đó là đến Lâm Sâm.

"Đừng làm đồng học của tôi sợ, em ấy rất nhát gan, chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Còn có thể nói gì nữa, Lâm Sâm nắm chặt tay, nhìn hình ảnh trước mặt, nổi lên một cỗ mất mặt không nói nên lời.

Lâm Ỷ Miên xác thực vẫn luôn rất ưu tú, dù chỉ sống một mình trong ngôi nhà này, dù không bao giờ hỏi ý kiến ​​cha, cô cũng có thể an bài tốt việc học và cuộc sống của chính mình.

Trước ngày hôm nay, Lâm Sâm luôn nghĩ rằng cô là một hạt giống tốt, lớn lên như thề nào cũng đều sẽ không bị siêu vẹo.

Nhưng tin tưởng này không đáng để người khác nói dăm ba câu, nói cho cùng, đó là do hắn chưa hiểu đủ về con gái mình, cũng như chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha nên làm.

Lâm Ỷ Miên nghĩ gì, có lẽ tiểu cô nương trong ngực cô còn hiểu rõ hơn.

Lâm Sâm mở miệng, thấp giọng nói, gần như là thận trọng nói: "Đồng học này, tên là gì?"

Hứa Nguyệt Lượng còn chưa kịp nói thì đã bị Lâm Ỷ Miên chặn lại, "Không cần biết tên của em ấy, đừng quấy rầy cuộc sống của người khác."

Lâm Sâm tức giận đến nghẹn, nhưng vẫn kìm nén được, nói: "Vừa rồi đều nói sẽ trợ giúp hai người cùng nhau vượt qua khó khăn..."

Lần này Hứa Nguyệt Lượng đã nắm bắt cơ hội, cho nên đáp lại rất nhanh: "Đúng vậy!!!"

Lâm Ỷ Miên: "..."

Cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng ngẩng đầu lên, nhìn vào cằm Lâm Ỷ Miên từ khoảng cách rất gần.

Nàng mềm mại lặp lại, "Em sẽ luôn ở cạnh chị..."

Lâm Ỷ Miên mỉm cười, đối mặt với một yêu cầu như vậy, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng, "Được."

Lâm Sâm vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai người họ, Lâm Ỷ Miên bắt đầu ra lệnh trục xuất, "Nếu không có việc gì khác, chúng tôi muốn đi đọc sách."

Lâm Sâm đành phải xua tay nói: "Đi đi."

Hắn lại nói: "Bữa tối hai đứa muốn ăn gì, ta để chú Lưu làm..."

Lâm Ỷ Miên không để ý đến hắn, chỉ ôm Hứa Nguyệt Lượng, xoay người đi về phía phòng ngủ.

Hành lang yên tĩnh trở lại, cửa phòng ngủ mở ra đóng lại, Lâm Ỷ Miên buông Hứa Nguyệt Lượng ra, Hứa Nguyệt Lượng ôm ngực hít sâu một hơi.

"Hô --- ha----" nàng nhìn xuống đất, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật đáng sợ."

Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, không nhịn được cười, "Cái gì đáng sợ?"

BHTT[Edit] Ánh Trăng Vì Người Mất Ngủ - Kim KhaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ