【Tường Lâm】 17 • Hai mươi

860 85 0
                                    

Kết quả kiểm tra chất lượng cuối cùng được công bố, Hạ Tuấn Lâm đứng vị trí thứ hai của lớp và thứ 20 toàn thành phố.

Hạ Tuấn Lâm nhìn bảng điểm trên tay, trái tim treo lơ lửng bấy lâu cuối cùng cũng được giải tỏa.

Hạ Tuấn Lâm thực sự đang tiến gần hơn tới mục tiêu của mình.

Mục tiêu học cùng trường đại học với Nghiêm Hạo Tường dường như đã nằm trong tầm tay.

Không còn là vầng trăng sáng trên bầu trời, cũng chẳng còn là một ảo tưởng vô tri nữa.

Hạ Tuấn Lâm chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó, cậu có thể đặt mục tiêu thi vào trường đại học B. Hóa ra nó không hề khó như cậu nghĩ.

Việc thích Nghiêm Hạo Tường dường như cũng đang ảnh hưởng tích cực đến Hạ Tuấn Lâm.

Vì anh, em cố gắng trở thành một người tốt hơn.

Đồng hồ đếm ngược trên bảng đen sắp nhập các chữ số hàng đơn vị.

Đến thời điểm này, những cuốn sách nên đọc đã được đọc từ lâu, còn những người không học được cũng không ép buộc bản thân nữa.

Họ thoải mái tận hưởng những ngày cuối cùng của mùa hè năm mười bảy tuổi.

Học sinh cuối cấp nhảy cẫng lên như những con thú nhỏ sắp thoát ra khỏi lồng.

Nhà trường cũng chỉ đơn giản là sắp xếp cho họ một buổi chụp ảnh tốt nghiệp trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra.

Hội nữ sinh bí mật trang điểm và tụ tập thành nhóm ba người để chụp ảnh.

Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường ngồi trên bậc đá ở lối vào thư viện. Họ vui vẻ trò chuyện với nhau.

Thời tiết cuối tháng năm đầu tháng sáu vốn đã rất nóng nực, ve sầu trên cây bắt đầu kêu râm ran. Ánh nắng gay gắt chiếu thẳng xuống nền đất nứt nẻ, Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng tìm được một nơi râm mát để nghỉ ngơi.

Cậu xắn một bên tay áo lên, dùng tay còn lại để quạt gió:

"Hôm nay nóng quá, hiện tượng ấm lên toàn cầu thật sự nghiêm trọng đến thế sao?"

Hạ Tuấn Lâm liếc nhìn Nghiêm Hạo Tường. Cậu thấy anh không hề đổ một giọt mồ hôi nào. Hạ Tuấn Lâm nắm lấy cánh tay của Nghiêm Hạo Tường:

"Thật không công bằng! Sao người cậu lại mát thế?"

Hạ Tuấn Lâm bá đạo sờ nắn khắp người Nghiêm Hạo Tường:

"Chẳng lẽ nhiệt độ cơ thể cũng liên quan đến tính cách sao?"

"Tính khí càng lạnh như băng, thân nhiệt càng giảm? Xem ra Tiểu Hạ ca ca này không thể mãi tỏa sáng như mặt trời bé nhỏ nữa rồi! Phải học người nào đó để mùa hè trở nên dễ dàng hơn mới được."

Nghiêm Hạo Tường vỗ nhẹ đầu Hạ Tuấn Lâm:

"Lại nói mấy lời vô nghĩa."

"Vô nghĩa là vô nghĩa thế nào?"

Hạ Tuấn Lâm đưa tay sờ gáy Nghiêm Hạo Tường:

"Rõ ràng là mình nói đúng mà!

"Lại còn ngụy biện."

[SHORTFIC•TƯỜNG LÂM]: MƯỜI BẢYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ