Chương 12. Ước hẹn trăm năm, phu quân ta đau

17 0 0
                                    

Hai tháng sau, tiểu thiên cảnh đóng cửa, Vân Thanh Lam mang theo tiểu hài tử ra bí cảnh.

Khi phi kiếm, Vân Thanh Lam lại ôm lấy tiểu hài đang giả vờ không khỏe kia, bộ mặt thanh lãnh nhìn không ra cảm xúc, chỉ mở miệng hỏi: "Tiểu Cửu, nhà ngươi ở đâu ?"

Tiểu hài tử được ôm vào trong lòng hai tay vòng qua cổ Vân Thanh Lam, tham lam hít lấy lãnh hương trên người Vân Thanh Lam, còn cọ cọ làm nũng mới trả lời: "Tiên quân đưa ta đến cửa Ma giới là được"

Khi đó lão Ma Tôn vẫn còn thống trị, nghiêm khắc khống chế những cửa ra vào Ma Giới, chỉ có một cửa còn có thể sử dụng.

Nghe nói tiểu hài tử yêu cầu đi đến cửa Ma giới, Vân Thanh Lam nhăn mi lại, không vui hỏi: "Ngươi muốn đi Ma giới?"

"Tiên quân chán ghét Ma giới sao?" Tiểu hài tử thấy Vân Thanh Lam nhíu mày, ngẩng đầu nhìn kia gương mặt trắng nõn thanh lệ hỏi lại, hỏi xong đáy mắt đen tím hơi thâm trầm, tựa hồ có chút bất an.

Thấy Cửu U hỏi như vậy, Vân Thanh Lam đầu cũng không cúi xuống, mắt đẹp như cũ nhìn thẳng về phía trước, một bên ngự kiếm phi hành một bên nhàn nhạt đáp: "Không, ta chỉ là lo lắng ngươi đi nơi đó rất nguy hiểm"

Tiên quân không cần lo lắng, có người tiếp ta ~" thấy Vân Thanh Lam nói không phải chán ghét Ma giới, tiểu hài tử mới lần nữa nở nụ cười, làm nũng trả lời.

Vân Thanh Lam xong không hề phản ứng, chỉ điều chỉnh góc độ phi kiếm, hướng về Ma giới mà đi.

Mấy ngày sau, hai người đi tới cửa Ma giới, Vân Thanh Lam đem tiểu hài tử buông xuống liền xoay người muốn đi, lại bị ai đó ôm chặt lại.

"Tiên quân, người phải đi sao?" Tiểu hài tử tựa hồ không tha, ôm lấy Vân Thanh Lam không buông tay.

Ừ " Vân Thanh Lam chỉ nhàn nhạt mà ừ một tiếng, xem như đáp lại.

"Tiên quân, chờ ta trưởng thành, người gả cho ta được không, ta thích người" tiểu hài tử nghiêm túc nói, trên gương mặt non nớt tràn đầy chờ mong, quả nhiên mang hình dáng của một đứa trẻ làm cái gì cũng có vẻ không quá đáng.

Nhưng Vân Thanh Lam làm sao để ý đến hắn, chỉ lạnh lùng nói một tiếng: "Buông ra"

Thấy đối phương cự tuyệt, tiểu hài tử lập tức bày ra bộ dạng chực khóc, đem chân Vân Thanh Lam ôm càng chặt hơn nữa, ngẩng đầu dùng đôi mắt đáng thương vô cùng mà nhìn chằm chằm Vân Thanh Lam, ánh mắt tựa hồ muốn nói '"Người không đáp ứng ta liền không cho ngươi đi "

Mà tiểu hài tử sở dĩ làm vậy, bởi vì hắn biết Vân Thanh Lam thấy hắn như vậy sẽ không có biện pháp, rốt cuộc ở chung với nhau lâu như thế, hắn đã rõ ràng Vân Thanh Lam kỳ thật là mỹ nhân ôn nhu ngoài lạnh trong nóng.

Đối mặt cảnh tượng như vậy, một tiểu hài tử ôm mình không buông tay, còn đáng thương yếu ớt nhìn y, Vân Thanh Lam có vài phần bất đắc dĩ, thế là dùng ngữ khí hòa nhã nhất có thể, nhẹ giọng dỗ hắn: "Ngươi buông ta ra"

"Ta không bỏ, ta một buông tay tiên quân liền chạy, trừ phi tiên quân đáp ứng gả cho ta, ta mới buông ra" tiểu hài tử như cũ lã chã chực khóc, ôm lấy chặt chẽ.

Thanh lãnh tiên tôn chạy trốn kýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ