Cái chết của Đinh Ưu giống như viên đá nhỏ bé ném xuống mặt biển mênh mông rộng lớn, mới vừa tạo được chút gợn sóng đã lại trở về bình lặng như thường, thậm chí ngay cả vết hằn của bọt nước cũng biến mất không thấy dấu vết.
Qua hơn nửa tháng, báo chí Hồng Kông không còn đưa tin về tai nạn xe lần này nữa, biến thành như trước đăng một vài câu chuyện bát quái thú vị, không biết nên cảm ơn Vương Lập Phong ém tin tức tốt, hay là vốn dĩ chẳng có ai để ý.
Thôi Mạn Ngọc ngồi ở phòng khách lầu một đọc tuần báo người hầu mang tới, nhìn đến đoạn tin thương mại của lô đất mới ở vịnh Nam, liền nghĩ đến nghi thức cắt băng ngày hôm đó. . . Tóm lại sự việc này đối với nhà họ Đinh là việc lớn, bằng không Tiêu Chiến sao có thể nguyện ý thay Vương Nhất Bác tươi cười rạng rỡ lộ mặt trước truyền thông.
Bà mặc dù không quá thích người "con dâu" này, nhưng cũng không tính là cố ý làm khó anh, vào cửa chưa đến hai năm, số lần gặp mặt chẳng quá năm đầu ngón tay, vừa qua năm mới, nói không chừng một thời gian nữa sẽ cùng Vương Nhất Bác chạy tới đại lục làm ăn.
"Vết thương ở chân Tiêu Chiến thế nào rồi? Mấy người chăm sóc cẩn thận chút, không được để nó động đến miệng vết thương." Bà khép lại tờ báo, nhớ tới chuyện Tiêu Chiến nói với bà hôm đó, liền mở miệng phân phó hạ nhân: "Đi hỏi Tiêu Chiến có muốn chuyển phòng ngủ không, phòng dưới lầu nhớ phải chuẩn bị thật kỹ để nó vào ở, đừng có lôi thôi không chỉnh tề."
Quý quản gia theo hầu nhà họ Vương đã vài thập kỷ, hiểu rõ nội tâm đậu hũ* của Thôi Mạn Ngọc nhất, gật đầu nghe sai bảo, lập tức kêu hạ nhân đi lên lầu.
*Nội tâm đậu hũ: nhìn thì cứng nhưng thực chất lại mềm
Việc chuyển phòng ngủ thực ra Tiêu Chiến đã lường trước, từ sau khi xuất viện anh vẫn luôn ngồi xe lăn, cầu thang quá cao, người hầu cứ phải đỡ anh quả thật là không tiện, anh đồng ý với Thôi Mạn Ngọc tạm thời chuyển xuống phòng ngủ tầng một, tuy rằng không xa hoa rộng rãi như trên tầng hai, nhưng lại là một phòng nhỏ được thu xếp gọn gàng, sạch sẽ sáng bóng.
Chủ yếu chính là, anh không muốn ôm trái tim bất ổn đối mặt với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác buổi sáng ra cửa trông thấy người hầu thay nhau chuyển đồ đạc của Tiêu Chiến xuống phòng ngủ dưới lầu, mặc dù trong lòng hiểu rõ là vì cái chân bị thương của Tiêu Chiến, nhưng mà vẫn thấy khó chịu.
"Tôi xuống dưới với em, lỡ như buổi tối xảy ra chuyện gì, còn có thể chăm sóc em." Hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu người nọ, hy vọng sẽ thuyết phục được anh.
Tiêu Chiến cúi đầu ngồi xe lăn xem người hầu bận rộn, hư ảo trong lòng không trầm xuống được: "Chuyển tới chuyển lui rất phiền toái. Với cả, hai người ngủ một phòng nhỏ rất chật, em chỉ ở mấy ngày thôi."
Lý do này quá mức hợp lý, Vương Nhất Bác không cưỡng cầu nữa, nhưng tóm lại trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không giống, chọc người ta bực bội.
Hắn không hình dung nổi đến tột cùng là khác ở chỗ nào, nhưng người sáng mắt đều có thể nhìn ra, từ sau khi Đinh Ưu rời đi, Tiêu Chiến so với bình thường càng thêm trầm mặc ít nói, thậm chí bà nội gọi anh qua đánh cờ anh cũng chẳng màng, cả ngày không phải chạy đến hoa viên đài cùng Vương Ý Tiện thu dọn di vật của Đinh Ưu, thì chính là nhốt mình trong phòng ngủ. Người hầu nói dạo này anh ăn rất ít, chưa được mấy miếng đã kêu dọn đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Edit | Cảng Thành Không Bến | 港城不渡
FanfictionTên Hán Việt: Cảng Thành Bất Độ Tác giả: 百年晨昏 Tình trạng nguyên tác: Hoàn 20 chương Tình trạng edit: Hoàn "Tiêu Chiến, Cảng Thành không độ em, tôi đến độ." Câu chuyện về cuộc hôn nhân thương mại của Bác Quân Nhất Tiêu. Bản dịch đã có sự đồng ý của t...