Trong thời gian một tuần Tống Hành đi công tác này, Tân Uyển vẫn luôn duy trì thói quen gọi cho anh vào mỗi tối. Bình thường tới 10 giờ là cậu lấy mấy viên thuốc màu trắng từ trong lọ nhựa ra, lúc thì uống kèm thêm nước, lúc thì chỉ vội nhai thôi, miệng đầy vị đắng mà leo lên giường.
Tình trạng lệ thuộc này càng ngày càng tăng cao, đôi khi Tống Hành cảm thấy anh và cậu hiện tại đang ở trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt nhưng đã thất bại của mấy năm về trước, anh không muốn thân mật quá với Tân Uyển.
Khoảng cách quá gần, đối với cả hai mà nói thì không phải là một chuyện tốt.
"Hôm nay lớp em đổi chỗ ngồi, chủ nhiệm lớp nói là do thành tích trong lớp của kỳ trước bị tuột dốc, cho nên phải chấn chỉnh tinh thần trước kỳ thi cuối kỳ sắp tới." Giọng nói của Tân Uyển mang theo vẻ buồn ngủ, lầu bầu nói, "Em không được ngồi chung với Phương Ý Xuyên nữa."
Có vẻ như cậu vừa trở mình, âm thanh loạt xoạt, "Hình như dạo gần đây cậu ấy đang tránh mặt em thì phải, làm gì cũng không muốn làm chung em hết."
Tân Uyển không nhạy lắm về phương diện cảm xúc này, chắc là vì mất trí nhớ nên khả năng nhận diện cảm xúc của cậu còn chậm hơn cả khả năng tiếp nhận tin tức nữa, đến nỗi cậu không hề nhận ra những cảm xúc rối ren và tình cảm rụt rè của người ta. Nếu như cậu tỉnh dậy lúc mà Phương Ý Xuyên đang có ý hôn trộm mình thì có lẽ cũng sẽ không thắc mắc về vấn đề này nữa.
"Xem ra em lúc nào cũng làm sai hết." Tân Uyển đưa tay ra, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua từng kẽ ngón tay của cậu, ánh sáng cũng rọi lên tròng mắt, cậu hơi mê mang mà hỏi, "Chuyện gì cũng không thể xử lý tốt."
Tối nay Tống Hành không uống rượu, đầu óc rất tỉnh táo, anh hút một điếu thuốc rồi nói, "Cậu không làm sai."
"Nếu có anh ở đây là tốt rồi." Tân Uyển không nhịn được, nhẹ giọng nói, "Anh ở đây, thì có lẽ là mọi chuyện đều sẽ được giải quyết dễ dàng."
"Tôi không toàn năng như vậy đâu." Tống Hành cười một tiếng, gảy điếu thuốc, tàn thuốc lả tả bay xuống đất.
"Có mà." Tiếng cười của anh như dán sát lên tai, mặt Tân Uyển nóng lên, nhỏ giọng phản bác, "Thật mà."
"Mười một giờ rồi, ngủ đi." Tống Hành cắn đầu lọc, hơi cong lưng ngồi lên mép giường, ánh mắt không tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tôi cúp máy đây."
Tân Uyển mím môi một cái, "Không thể treo máy ạ?"
"Không." Tống Hành từ chối rất lạnh lùng, nhưng vẫn nói, "Ngủ ngon, mơ đẹp nhé."
Đành phải cúp máy thôi, chỉ có lần đó Tống Hành say nên mới có thể để điện thoại cả đêm với cậu.
Tân Uyển xoay người bước xuống giường, trong dạ dày cậu trống rỗng, buổi tối cậu không có ăn nhiều nên đã tự ý cho dì giúp việc nghỉ ngắn hạn — một người một chó, vây quanh một bàn thức ăn lớn như vậy khó tránh khỏi lãng phí, có ăn hay không cũng như nhau.
Lấy ba viên thuốc màu trắng, Tân Uyển ngồi cạnh Cầu Cầu đã say giấc, uống thuốc. Thuốc này sao mà đắng quá, không tan nỗi, dính lên cổ họng và đầu lưỡi của cậu, như thể đang đợi cậu phải rơi xuống hai, ba giọt nước mắt thì mới chịu bỏ qua.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT/END] Đèn Cũ Bến Mới - Đằng Hoa Lang
RomanceTên gốc: 旧灯新湾 (Cựu Đăng Tân Loan) Tác giả: Đằng Hoa Lang - 藤花琅 Thể loại: Niên thượng, gương vỡ lại lành, HE Nguồn: gongzicp Tổng số chương: 62 chương + 1 ngoại truyện Bìa truyện: Ổ của T Giới thiệu: "Khi em lựa chọn quên bản thân mình, bản năng của...