Chương 101

219 18 0
                                    

Sau đó, Bùi Châu Hiền mấy ngày không để ý tới Tôn Thừa Hoan, nhìn người kia da mặt dày cười với cô, tức giận đến nỗi khi nhìn thấy người kia liền muốn giẫm lên chân một cước.

Trong một sự kiện của nhóm, bọn họ biểu diễn ca khúc chủ đề trên sân khấu, Tôn Thừa Hoan tình cờ đi ngang qua cô, cười với cô mềm mại như kẹo bông.

Vừa ngọt vừa ngoan.

Bùi Châu Hiền đã từng trải liền không dễ bị lừa như vậy, nâng mũi tinh xảo, giả vờ hung ác trừng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, sau đó hơi nâng cằm lên, cũng không để ý đến nàng tiến về phía trước.

Đuôi mày của Tôn Thừa Hoan nhuộm đầy vui sướng, đẹp đến mức cả người như bay lên, lỡ nhảy sai động tác liền nhanh chóng sửa lại.

Đáy mắt đại khái là giả vờ bất đắc dĩ vui mừng, mơ hồ nhảy lên đắc ý.

A... vợ của nàng làm nũng với nàng, thật sự là không chịu nổi.

Sau khi biểu diễn xong, bảy người đi xuống sân khấu, Tôn Thừa Hoan hai ba bước chạy đến chỗ Bùi Châu Hiền, muốn nắm tay cô, nhưng Bùi Châu Hiền cố tình tránh nàng, tăng tốc độ.

Tôn Thừa Hoan: "? ? ?" Không phải vừa rồi còn rất tốt sao?

Nàng cụp mắt xuống đăm chiêu, nhớ lại cảnh tượng trên sân khấu vừa rồi, khẳng định chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Bùi Châu Hiền, không có nháy mắt với người khác, dưới sân khấu cũng không có bạn gái cũ của nàng.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, lớn mật một chút: "Hiền nhi!"

Nghe vậy, Bùi Châu Hiền liền đi nhanh hơn một chút, cô không muốn nói chuyện với người này, nghĩ đến liền thấy tức giận, buổi tối hôm đó, nàng, nàng đã nói cái gì?

Cái gì mà, tiểu khóc bao?

Bùi Châu Hiền khẽ nhíu mày, xấu hổ cắn chặt môi, vô thức đưa tay nhéo nhéo dái tai, quả thực có chút nóng.

Lúc đó cô không có tiền đồ còn bị nàng mê hoặc, mang theo tiếng nức nở van xin nàng khoan dung.

Dục vọng như thủy triều nhấn chìm cô, cô cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ là dựa theo bản năng mở miệng.

Cô bị người này dằn vặt đến cả người vô lực, giống như cây kim châm hoàn toàn dính chặt vào người nàng, lông mày cau lại: "Hoan nhi, không muốn..."

Đó là thời khắc xin tha hiếm hoi nhất trong nhân sinh của cô, nhưng người này giống như đã bị tiêm thuốc kích thích vào tĩnh mạch, không những không tiết chế mà còn trầm trọng hơn, các loại lời nói vô liêm sỉ đều văng vẳng bên tai cô.

Bùi Châu Hiền càng nghĩ càng tức giận, có chút xấu hổ cùng một chút vui sướng truyền đến con nai nhỏ trong ngực, càng là tùy ý vui chơi. Không muốn thừa nhận điều đó, liền quy tất cả tức giận cho Tôn Thừa Hoan, kiêu ngạo bước đi.

Kết quả là khi đi ngang qua Lâm Duẫn Nhi, lại nghe được nàng bất đắc dĩ thở dài, phát ra thanh âm cực nhỏ nói: "Lại diễn rồi."

Bùi Châu Hiền dừng lại: "..." Cô không có!

Con người lãnh đạm cũng cao quý nhíu mày mím môi đều lộ ra cỗ rụt rè.

[WENRENE] [COVER] Phi Ngựa Trên Đầu Tiền NhiệmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ