Chương 103

177 16 0
                                    

Trời bắt đầu mưa.

Tiếng mưa tí tách làm mông lung toàn bộ thành phố, cũng làm mông lung đôi mắt của Tôn Thừa Hoan.

Màn đêm tĩnh lặng dần dần trở nên rõ ràng, một góc vỏ não được vén lên, hai khối thịt trắng nhỏ đồng dạng dần dần chồng lên nhau.

Bùi Châu Hiền nhẹ nghểnh cổ thiên nga, hơi đẩy eo lên trên, mí mắt nhướng lên càng tôn thêm quyến rũ cho khuôn mặt thanh cao. Đôi mắt của Tôn Thừa Hoan mạc danh đỏ lên, tiến công càng mãnh liệt.

Bùi Châu Hiền đột nhiên căng thẳng cả người, nửa bước khó đi, cổ tay Tôn Thừa Hoan mỏi mệt càng ngày càng đau, nhưng nàng vẫn không muốn giảm tốc độ. Tôn Thừa Hoan nhíu mày nhìn người kia liều mạng lắc đầu, nước mắt sinh lý chảy xuống khóe mắt: "Nhanh quá, Hoan nhi..." Xương nhỏ trong cổ họng đứng thẳng, rên rỉ như mèo con "Chậm lại."

Cảm giác gần đủ rồi, Tôn Thừa Hoan rút ngón tay ra, nhấc chân dán vào người cô, ôm chặt lấy cô, không khỏi đau lòng vuốt ve lưng cô, nhưng động tác lại không thương tiếc.

Trước mắt giống như có một tràng pháo hoa nổ tí tách, mưa cũng đã tạnh, hai bóng người trùng điệp cũng tách ra, sóng lớn cũng ngừng vỗ, thế giới cũng yên tĩnh.

Tôn Thừa Hoan nằm nghiêng trên giường, nhẹ thở hổn hển, gác hai chân dài trên giường thả lỏng không còn chút sức lực. Nàng nhìn tấm lưng trần như ngọc bên cạnh, bất giác dùng ngón tay gãi nhẹ lên bả vai kia, người kia nhún nhún vai, mơ hồ lẩm bẩm: "Đừng nháo, ngứa..."

Hiển nhiên đã kiệt sức rồi.

Trong khi cảm thấy đau lòng, Tôn Thừa Hoan liền dùng nụ hôn thay thế ngón tay, nhưng trong lòng lại dáy lên một cơn ngứa ngáy không tên.

Nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt lúc sáng lúc tối, rốt cuộc không ngăn lại được cám dỗ. Nàng không mặc quần áo bước ra khỏi giường.

Bùi Châu Hiền cảm nhận được động tĩnh phía sau, mở to đôi mắt mơ màng như nai tơ, quay đầu lại: "Em đi đâu vậy?" Ngữ khí có chút kinh sợ.

"Đi lấy SLR!"

Tình triều đi qua, đầu óc Bùi Châu Hiền mông lung như hồ dán, ngốc nghếch đến mức choáng váng không nói, máu ghen còn tăng lên hàng vạn lần, cau mày nói: "Em mặc quần áo vào đi!"

"Ai nha, không sao đâu." Người kia mang ngữ khí dinh dính nói với cô: "Trong nhà chỉ có hai chúng ta."

Nhưng sau đó, ánh mắt của Bùi Châu Hiền dừng lại, Hoan nhi nói muốn lấy cái gì? SLR?

Bùi Châu Hiền: "! ! !" Đôi mắt cô dần trở nên thanh minh, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng ban ngày hôm nay, hai má liền ửng đỏ, xấu hổ cắn chặt môi.

Có phải Hoan nhi định...

Có chút do dự nắm ngón tay, nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn Tôn Thừa Hoan với ánh mắt viết rõ ràng mong đợi.

Mình có nên đồng ý không?

Là người của công chúng, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối. Nhưng mà... Tôn Thừa Hoan sẽ không làm hại cô, chỉ cần sau đó cô yêu cầu cất đi, để không bị người khác nhìn thấy, cho dù là chụp mấy bức ảnh cũng chỉ là tình thú của tình nhân mà thôi. Hơn nữa, như nữ sinh kia đã nói, việc ghi lại tuổi thanh xuân của một người chẳng có gì là không tốt.

[WENRENE] [COVER] Phi Ngựa Trên Đầu Tiền NhiệmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ