5. Trương Khẩu

570 76 6
                                    

Mika lần theo dấu vết của kẻ cầm đầu đường dây buôn hàng trắng bằng kẹo kia, sau ba ngày cuối cùng cũng có thể dẫn quân đến hang ổ của bọn chúng.

Số lượng kẹo khổng lồ được mua bằng thẻ ngân hàng dưới tên một người phụ nữ nghèo đang nuôi con nhỏ. Thời điểm Mika tra hỏi, bà ta nói thẻ kia đã sớm bị người chồng nghiện ma túy của mình lấy đi từ lâu.

Đứa trẻ sợ hãi gầy gò không ngừng níu chặt lấy chân mẹ, trên tay còn cầm theo túi kẹo cứng đã sắp hết hạn, phân nửa đã sớm chảy nước chẳng còn giữ được hình dáng ban đầu.

Mika nhìn hai mẹ con thật lâu, sau cùng xoay người rời đi, còn nói lại một câu.

"Chỉ muốn tới thông báo, rằng chồng bà đã mất tích rồi."

Người đàn bà kia hai mắt mở to bàng hoàng, bởi vì bà hiểu một lời vừa rồi chính là, đợi chồng của mình bị bắt lại, sẽ không giữ nổi mạng nữa.

.

Mika dẫn người vào trong con ngõ nhỏ chật hẹp ẩm mốc, phía cuối con đường là một nhà kho bé xíu lụp xụp, mái tôn gỉ sét lấm lem chẳng còn nhìn rõ màu sắc ban đầu.

Không gian xung quanh tĩnh lặng đến gai người, chỉ đọng lại tiếng nước chảy tí tách. Mika đưa tay ra hiệu, thuộc hạ liền lập tức lên đạn xông vào.

Đơn giản hơn họ nghĩ. Chẳng có lấy một kẻ cầm súng lên kháng cự để chạy thoát, giống như thể họ đã định sẵn kết cục của chính bản thân mình.

Bên trong một nhóm người đang gói hàng trắng thành từng nhúm nhỏ xíu bằng đầu ngón tay út, một nhóm khác thì bọc chúng lại bằng viên kẹo đường tròn trịa bóng loáng.

Mika đảo mắt quan sát một hồi, liền biết bản thân đi đúng đường rồi.

Thời điểm đưa tất cả đám người kia rời đi, Mika phát hiện điểm kỳ lạ. Không hề có kẻ cầm đầu ở đây.

Như lời người đàn bà khi nãy nói, chồng bà ta có một vết sẹo lớn trên mặt, ấy là vết dao chém khi gã ẩu đả với một đám côn đồ. Mười người trong đám kia, không ai có vết sẹo như thế.

"Đầu sỏ của mày đâu?" Mika lôi một tên ra trực tiếp tra khảo.

"Đã... đã đi rồi." Tên kia bị đánh cho bầm dập, máu me đầy miệng mãi mới nói hết câu.

"Từ bao giờ?"

"... nửa tiếng trước."

Mika bực bội ném tên kia vào góc. Vậy mà lại đến chậm một bước, khẳng định là đã bứt dây động rừng khiến kẻ kia nhanh chân chạy trốn. Lần đầu tiên gặp tình huống này khiến anh có chút ngờ vực chính khả năng của mình.

.

Người đàn bà thẫn thờ ngồi trong phòng trọ nhỏ hẹp tăm tối, đứa con trai bên cạnh không ngừng vân vê viên kẹo tròn trong lòng bàn tay đến nhem nhuốc. Đúng lúc này có người đẩy cửa tiến vào, trên tay cầm túi thức ăn ít ỏi mua được ở quán cơm ven đường.

"Mẹ sao thế?" Hiển nhiên đây là đứa con trai lớn của bà. Thân hình cao lớn, nhưng lại có chút gầy gò, vừa nhìn là biết vẫn luôn khổ cực bươn chải kiếm tiền ở ngoài chăm lo cho gia đình.

[Liuyu] THIẾT LẬP BẢN NĂNG [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ