Chương 412: Cao trào / 轉 (4)

3.1K 295 155
                                    

Khi bị mắc kẹt trong màn sương mù che khuất tầm nhìn, Yoo ​​Jonghyuk lên tiếng trước, "Tôi sẽ là người cứu cậu ta."

Hắc Kiếm Quỷ trong tay anh bắt đầu phát ra ánh sáng xanh tinh khiết.

"Hai người đều đã kiệt sức, vậy nên chỉ tôi mới có thể tiếp tục. Chuyển lượng ma thuật còn lại của hai người cho tôi."

Điều đó khiến Jung Heewon rút ra Thanh kiếm phán xét và nói, "Tình trạng của anh cũng lộn xộn như bọn tôi thôi. Thay vào đó, tôi sẽ là người đi."

Lông mày anh khẽ rung lên. Đây là lần đầu tiên cô lên tiếng một cách mạnh mẽ như vậy.

"Hai người tránh sang một bên đi! Một mình tôi là quá đủ rồi!"

Và bây giờ, ngay cả Han Sooyoung cũng xen vào.

Ánh mắt tranh giành của hai người chuyển sang cô. Đôi mắt họ ngụ ý rõ ràng: 'Bọn tôi hiểu tại sao bọn tôi muốn đi, nhưng có chuyện gì với cô vậy?' khiến cô bĩu môi không vui.

"Nhìn tôi làm gì? Sao nào, tôi không nên cứu Kim Dokja à?"

"Tôi tưởng cô không thích Dokja-ssi?"

"À, tất nhiên là tôi không thích anh ta."

Thông thường thì bây giờ, cô đã đổ hết trách nhiệm phiền phức như vậy lên vai Yoo Jonghyuk. Thật không may, cô có lý do để đến đây.

Ngay khi Kim Dokja ở trên chuyến tàu của Surya, một tin nhắn được gửi đến cô.

- Này, cô sẽ cứu tôi mà nhỉ?

...Giá như cô không nghe thấy tin nhắn đó.

Han Sooyoung thầm càu nhàu và định mở miệng nói, nhưng Jung Heewon đã cướp lời cô, "Tôi xin lỗi, nhưng đích thân Dokja-ssi đã nhờ tôi cứu anh ấy. Nên tôi không thể nhường cô cũng như anh chàng kia, không phải lần này."

"Cô đang nói cái quái gì vậy? Kim Dokja đã nhờ tôi cứu anh ta."

"Đừng nói dối nữa, không đời nào mà anh ấy lại nhờ cô làm điều đó."

"Argh, tôi không nói dối, đó là sự thật! Cô nghĩ tôi là một kẻ thường xuyên nói dối chỉ vì công việc của tôi là nhà văn sao?"

Ánh mắt của họ va chạm giữa không trung.

Và ngay lúc đó, Han Sooyoung bị khuất phục bởi cảm giác kỳ lạ.

Ban đầu, cô nghĩ rằng Jung Heewon đang nói dối để cứu tên ngốc kia. Nhưng khi nghĩ kỹ hơn, người phụ nữ này không phải kiểu sẽ nói dối về những thứ như vậy.

Cô đột ngột quay đầu sang một bên, chỉ để thấy Yoo Jonghyuk đang cau có.

"Này, tình cờ thôi, anh..."

Với cơn thịnh nộ khó tả tràn ngập trên khuôn mặt, anh ấy bắt đầu nhìn chằm chằm vào ngôi sao xa xăm. Đó là lúc Han Sooyoung nhận ra điều gì đó.

...Khoan đã, chẳng lẽ?

"Đó có thể là tên khốn Kim Dokja...?!"

Ngôi sao vẫn tiếp tục tỏa sáng mờ ảo ở phía xa. Dường như cô ấy có thể nhìn thấy khuôn mặt nhếch mép của Kim Dokja ở đó.

[327-444] Toàn Trí Độc GiảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ