Đầu năm là thời điểm bận rộn nhất, vụ án trong cục khó mà đếm hết, thời gian Hoàng Vệ Bình gặp Triệu Phiếm Châu còn nhiều hơn cả thời gian ở cạnh Lâm Thâm. Lúc ăn trưa Hoàng Vệ Bình lén lút cầm hộp cơm nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Triệu Phiếm Châu trong căn tin, chạy tới văn phòng pháp y tìm mới phát hiện quả nhiên cậu ở đó, vừa ngửi mùi formalin vừa ăn canh gà, Hoàng Vệ Bình nhớ tới trước đây từng nghe Lăng Duệ nói đường vân của thịt gà giống đường vân của thịt người nhất, vừa mới giải phẫu xong lại ăn canh gà, Triệu Phiếm Châu quả nhiên không phải người bình thường.
Hoàng Vệ Bình xách hộp cơm tới ngồi xuống sô pha, suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng: "Kế hoạch cuối năm của cục chúng ta cậu chọn cái nào, Tam Á hay Thanh Đảo?"
"Cháu vẫn chưa chọn." Triệu Phiếm Châu dùng răng xé một miếng thịt gà nhai nuốt: "Thật ra cháu... Không muốn đi lắm, gần đây Tiểu Mẫn không được khỏe."
"Hả? Không sao chứ!" Hoàng Vệ Bình có chút lo lắng nhíu mày.
"Không sao, có lẽ là do bận rộn chuyện bệnh viện nên mệt mỏi, không sao." Triệu Phiếm Châu tập trung ăn cơm, nhưng cũng không bỏ qua sủi cảo hấp trong hộp cơm của Hoàng Vệ Bình, vỏ mỏng nhân đầy, như bụng của một đứa bé mập mạp, trông rất ngon.
"Ôi, chú, sao chú khách khí vậy." Triệu Phiếm Châu cười hì hì buông thịt gà, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Vệ Bình, vươn tay muốn lấy lại bị Hoàng Vệ Bình trừng mắt liếc một cái: "Cuộc bỏ phiếu kia hiện giờ bằng phiếu rồi, chỉ thiếu một phiếu của cậu."
"Hiểu rồi." Triệu Phiếm Châu kiên định gật đầu: "Chú muốn đi đâu?"
"Tam Á." Hoàng Vệ Bình đẩy hộp cơm qua, năm trước vẫn chưa đi được với Lâm Thâm, năm nay dù thế nào cũng phải đi một lần.
"Được thôi." Triệu Phiếm Châu lấy điện thoại, mở tin nhắn nhóm, bầu ra một phiếu quý giá.
Trương Mẫn đi cùng Triệu Phiếm Châu, Lâm Thâm có thể hiểu, nhưng Lăng Duệ và Vương Việt là sao đây? Nói là kế hoạch du lịch của đơn vị, nhưng tên tiểu tử Triệu Phiếm Châu này lạm dụng chức quyền và quan hệ của mình để rời khỏi đoàn, sau khi cùng mọi người đến sân bay, trước lúc khởi hành cậu đã kéo Hoàng Vệ Bình đến năn nỉ cục trưởng Triệu thả tự do cho bọn họ. Ban đầu Lâm Thâm rất vui vẻ, mang theo một đống nào là kính râm, kem chống nắng, dép lê, quần bơi, nhưng khi Trương Mẫn đợi ở sân bay chậm chạp không chịu đi nói phải đợi người, Lâm Thâm cảm giác không ổn, quả nhiên giây tiếp theo liền thấy Lăng Duệ mặc quần tây áo sơ mi đen kéo vali đi tới, bên cạnh là Vương Việt đội mũ lưỡi trai đè mái tóc hơi dài mềm mại của mình xuống, không biết có phải say máy bay không, uể oải như một quả cà tím nhỏ.
Lâm Thâm không dám tin nhìn Hoàng Vệ Bình bằng ánh mắt "sao bọn họ lại ở đây", Hoàng Vệ Bình cũng ngây thơ vô tội tỏ vẻ "anh không biết", mắt thắt Lăng Duệ chân dài đi một bước là đến, Lâm Thâm đành phải chào hỏi: "Bác sĩ Lăng, Tiểu Việt."
"Lâm lão sư." Lăng Duệ gật đầu: "Chú Bình Bình."
"Tiểu Việt ca, anh tới rồi!" Trương Mẫn cao hứng chạy tới chỗ Vương Việt, được Vương Việt đỡ lấy một cách nhẹ nhàng như nâng trứng, cẩn thận vỗ hai cái: "Từ từ, từ từ thôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN | THÂM BÌNH SỞ ÁI] MẮT BÃO
أدب الهواةTên gốc: 风眼 Tác giả: 拦托艺术家 Edit: Phù Sinh Nhược Mộng Thể loại: Tuấn Triết diễn sinh, một câu chuyện yêu phải kẻ thù của chính mình Thiết lập: Bác sĩ tâm lý có ác mộng Lâm Thâm X Cảnh sát hôn mê nhiều năm mới tỉnh Hoàng Vệ Bình Bản edit đã có sự cho...