11. Cẩm tú cầu

3.3K 161 34
                                    




Hình ảnh Hoshi đứng trong phòng mỉm cười đã cực kì gây ám ảnh rồi, nhưng đó vẫn không phải thứ khiến Jeonghan sợ đến run rẩy, mà chính là mùi hương nồng nàn quẩn quanh đầu mũi anh lúc này, thứ hương thơm khiến Jeonghan sợ hãi tột độ.

Choi Seungcheol liếc mắt nhìn gương mặt bỗng chốc tái nhợt của người trong lòng mình, áp suất lạnh lẽo trên thân hắn làm cho nhiệt độ xung quanh cũng dao động theo.

"Yoon Jeonghan".

Choi Seungcheol gọi một tiếng, Jeonghan run rẫy chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Không hiểu vì sao Jeonghan luôn sinh ra cảm giác vô cùng e dè đối với Choi Seungcheol, bình thường vốn dĩ cậu đã rất sợ hắn rồi, hiện tại đối mặt với đôi đồng tử rét lạnh của hắn ở khoảng cách cực gần như vậy, khiến Jeonghan càng thêm rối loạn và hoảng hốt.

Tuy vậy Jeonghan vẫn gieo một niềm hi vọng nhỏ nhoi rằng, hắn sẽ cứu mình...

"...Seungcheol, tớ..."

Jeonghan dùng ánh mắt cầu cứu nhìn hắn, nhưng Choi Seungcheol chỉ chú ý vào những dấu vết lộ ra bên ngoài chiếc áo sơ mi để mở của cậu. Jeonghan do vội vàng bỏ chạy nên tất nhiên cũng không cài lại những cút áo đã bị Hoshi cởi ra.

Từng chút dấu vết ám mùi tình dục hiện ra một cách đầy rõ ràng, chân thật. Ánh mắt Choi Seungcheol càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.

"Hyung, mang vào đây giúp em với, bọn em đang chơi vui thì thỏ nhỏ bỏ chạy~".

Hoshi từ trong phòng nói vọng ra, khuôn mày rậm được tỉa đi hai vạch theo phong cách cực kì thời thượng khiến hắn trông có vẻ ngông cuồng và bất cần.

Đôi môi lúc nào cũng nhẹ mỉm cười khi nói chuyện gây cho người ta ảo giác rằng hắn rất dễ gần và hòa đồng, thực chất lại vô cùng ranh ma và tàn nhẫn, chính hắn đã khiến cho Jeonghan bị càng nhiều ác ma chú ý đến, cũng chỉ vì tấm ảnh đầy gợi tình mà hắn đã gửi vào trong nhóm.

Choi Seungcheol liếc nhìn Kwon Hoshi, sau đó ôm Jeonghan đi vào trong phòng.

"Không... không, Seungcheol, thả tớ ra đi, làm ơn!! Tớ không muốn trở lại nơi đó, không muốn, không muốn!!".

Jeonghan hoảng loạn bấu víu loạn xạ, cố gắng vùng vẫy để không bị mang trở lại căn phòng kinh khủng đó, cậu thầm hi vọng Choi Seungcheol sẽ vì họ là bạn học mà buông tha cho mình.

Nhưng mọi sức lực và sự cố gắng của cậu đều không thể ngăn cản được Choi Seungcheol, hắn vòng tay ngang qua bụng Jeonghan, kéo cậu vào trong căn phòng trắng xóa từng che giấu rất nhiều tội ác.

Hắn không mang Jeonghan lên giường mà lại thẳng tay ném cậu vào trong góc phòng, hắn đứng phía trước cúi đầu nhìn làm Jeonghan sợ hãi mà chẳng dám vùng dậy chạy trốn.

Choi Seungcheol hít thở từng hơi nặng nhọc giống như cố kiềm nén thứ gì đó.

Bức ảnh của Jeonghan cùng nội dung trò chuyện trong nhóm chat khiến hắn nổi điên lên.

Ngay từ đầu hắn đã cảm nhận được sẽ có một ngày người con trai này phá vỡ quy luật sống vốn luôn rất có trật tự của hắn. Ở Jeonghan luôn tỏa ra một thứ năng lượng kì lạ nào đó khiến hắn mỗi lúc nhìn thấy cậu, đều vô cùng, vô cùng muốn chạm vào cậu, muốn cởi sạch quần áo cậu, cắn thật mạnh lên từng tất da thịt trắng ngần, sạch sẽ.

[18+] - AllHan Fanfic - Không thể buông tayNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ