20. Hiểu em

30 5 0
                                    

Lúc Taehyung đuổi theo ra ngoài thì chiếc xe mang theo Nayeon đã phóng đi với tốc độ chóng mặt. Hắn tức giận đến giậm chân đấm ngực, khuôn mặt hung ác, ánh mắt rực lửa. Lúc này thì Seolhyun bộ dáng lôi thôi từ trong nhà chạy ra, giọng nói yểu điệu nói
"Taehyung, anh đi đâu vậy?Sao lại bỏ lại người ta một mình?"

Taehyung vốn đang nổi khùng, lại nghe giọng điệu chảy nước của cô ta, khác với lúc trước, hễ cô ta giở thủ đoạn này hắn liền mềm lòng an ủi, hôm nay hắn ngược lại, như tìm được thứ trút giận, hắn xoay mặt lại, ánh mắt lạnh giá, hét thẳng vào mặt cô
"Cô quậy đủ chưa? Từ nay về sau,  cầm đồ của cô cút ra khỏi đây, không được bước chân tới căn nhà này nửa bước"

Đây là lần đầu tiên hắn nổi nóng với cô, hắn cũng không hiểu vì sao hắn lại như vậy, hắn chỉ biết trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn hình bóng Nayeon cùng thằng khác khiến hắn tức hộc máu.

Hắn đuổi Seolhyun không chút thương tiếc, thái độ này làm cho cô ta đứng ngơ người tại chỗ, không thể nào tiêu hóa được chuyện trước mắt.
Taehyung nói xong liền vào nhà không buồn để ý đến phản ứng cô ta. Cô ta biết hắn giờ đang tức giận, là người khôn khéo cô ta không dám nói gì nhiều, ngoan ngoãn lên lầu dọn đồ để đi, trong lòng chịu ủy khuất này đối với một kẻ thâm hiểm như cô ta dĩ nhiên không để yên. Trong lòng bắt đầu tính kế.

Seolhyun dọn đồ xong xuống lầu, thấy Taehyung ngồi đó, trầm ngâm hút thuốc không có ý định níu kéo cô ta, liền thất vọng, trước khi đi còn nước mắt ngắn nước mắt dài nói

"Em đi đây, em vẫn ở chỗ cũ, vẫn luôn chờ anh đến"
Taehyung nhìn theo bóng cô ta đi, mặc dù trong lòng có chút thương cảm nhưng vẫn không đủ để hắn mở miệng níu kéo cô ta ở lại. Sự biến hóa lớn về tình cảm và hành động của hắn khiến hắn bắt đầu hoài nghi về bản thân.

Nayeon từ khi lên xe được Jin đưa đi cũng không nói gì với anh, xe chạy một đoạn lâu thì cô mới khó khăn nói, giọng điệu áy náy

"Anh Jin, thật xin lỗi đã kéo anh vào chuyện phức tạp này. Mang tiếng xấu cho anh rồi"
Jin giật mình, cơ hồ có sự chua xót, miễn cưỡng, anh nói
"Đừng nói thế, là anh can tâm tình nguyện, sau này có việc gì hãy cứ tìm đến anh, anh vẫn luôn sẵn sàng có mặt lúc em cần"

Trước giờ chưa có ai nói với cô những lời cảm động như thế, sự quan tâm của người khác trước giờ vốn là sự xa xỉ đối với cô, hôm nay đột nhiên nhận được từ anh, trái tim cảm nhận được sự ấm áp, nhưng khi nghĩ bản thân trong suốt mấy năm qua đã quá buông thả liền có chút giễu cợt, cảm thấy mình không xứng với sự quan tâm của anh

"Em không phải là cô gái tốt, em..em không xứng để được sự quan tâm của anh"
Jin cười khổ, lần đầu tiên có người con gái tự nhận bản thân mình xấu trước mặt người khác mà không kiêng dè như cô, càng ở với cô, thành kiến trước đây của anh với cô càng mờ nhạt, thay vào đó là sự hiếu kì, thích thú

"Anh tự có năng lực phán đoán được những thứ tốt, xấu. Em yên tâm"
Cô buồn cười, cuộc nói chuyện cũng không lâu thì kết thúc. Theo lời cô, anh đưa cô đến Dụ Hoặc. Ngoài ra Jin còn điện cho Jimin cùng Jungkook đến, còn cô lại điện cho Jennie, Rose cùng Sana.

Phải Chăng Đã Muộn Màng / Edit [TaeNayeon]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ